Nguồn ảnh: Mộc Khi sự tiếc nuối không nói được bằng lời Tháng tư, gió và nắng phả vào má, thơm lên tóc, quấn quít bên tà áo trắng tinh, và quyện vào những giọt nước mắt của chúng mình - chỉ còn một tháng nữa sẽ bế giảng. Chúng mình trở thành "cựu học sinh". Chúng mình quẩn quanh với bài thi, bài đánh giá năng lực, với tốt nghiệp, với nguyện vọng được nâng niu và lựa chọn kĩ càng sau mười hai năm đèn sách. Nhưng chúng mình cũng tất bật trong những nỗi nhớ, những tưởng tượng vu vơ, rằng ngày này năm sau ta sẽ là ai và ta đang làm gì, ngày này năm sau, mười tám vĩnh viễn nằm lại ở sân trường, chỉ có sự hoài niệm giăng tràn trong nghĩ suy của những đứa trẻ vẫn chưa tin rằng mình đã lớn. Bàn chân mình cố kiềm giữ lấy những hạt cát đang nằm ở dưới chân, nhưng chỉ cần một đợt sóng to là cuốn đi hết tất cả, để lại mình với đôi chân ướt, cảm nhận những hạt cát nhỏ bé trôi theo biển dù cho bàn chân mình đã co lại giữ chặt. Gió mơn man thổi làm rối mái tóc, sau một đợt sóng, dưới b
Nguồn ảnh: Mộc Tuổi 18 Chưa bao giờ mình lại thấy tuổi 18 của mình đã xa như hôm nay. Mình "lẻn" vào trại chỉ để đi chụp hình với người bạn từ xưa, và mình thấy một thanh xuân rực rỡ trải dài ngay trước mắt, tiếng nhạc xập xình, ánh sáng lung linh, những con người với những nỗi niềm khác nhau đang tụ họp lại chung một chỗ. Mình thấy đẹp và rực rỡ. Ngay lúc đó mình biết mình chẳng bao giờ và không bao giờ thuộc về bầu không khí như thế nữa, tuổi 18 của mình đang trôi thật nhanh, như gió, lướt nhẹ qua má, như trăng, cứ tròn đầy rồi khuyết dần, như ngày, cứ sáng rồi tối như vốn dĩ nó vẫn vậy. Tuổi 18 của những con người ở đó sao mà đẹp quá. Tuổi 18 thật đẹp chỉ còn chín mươi mấy ngày nữa là kết thúc, sẽ trọn vẹn biết bao nếu chúng mình một lần nữa được nhảy cùng nhau trong đêm lửa trại chính thức "của tụi mình". Tuổi 18 bắt đầu thấm thía nỗi buồn của lần cuối, và bắt đầu nhận thức rõ trái tim đang nghẹn lại mỗi khi nghĩ đến ngày bế giảng cuối cùng của cấp ba. Chúng mì