![]() |
Nguồn ảnh: ký ức |
Trại - Thiên thanh
Thiên thanh - xanh cả khoảng trời hạ, xanh cả trong lòng, xanh bóng dạng phản chiếu của những người đã từng là một phần trong hai ngày đầy nắng và gió ấy. Nếu hỏi vì sao không phải là màu khác, mà nhất định cứ phải là thiên thanh, thì bởi vì đó là thanh xuân, là tuổi trẻ, là những gì đã mặc định sẵn để chúng mình có mặt ở đó và vui với tất cả những gì mình có.
Đêm trước ngày diễn ra trại, mình tiếc, không phải vì đêm đó mưa, mà vì mọi thứ chuẩn bị đi đến hồi kết thúc. Thì ra cái khiến chúng mình hoài niệm, lại là cả một quá trình đi cùng nhau. Trại mất cả tháng làm mới xong, mất nhiều ngày để chuyển đến lại sau hai ngày mà đã đi chỗ khác. Trang phục tái chế làm cả tuần lo lên lo xuống, trình diễn năm phút là xong. Flashmob tập gần cả tháng trầy lên trật xuống, hết mình vài phút là xong. Văn nghệ tập hoài tập mãi, múa năm phút đã phải chào khán giả. Hành trình trò chơi lớn kéo dài bảy tiếng ròng rã, cũng chỉ đổi lại mươi phút chúng mình được chào đón hoan hô. Chúng mình cố gắng nhiều như thế, để đổi lại mấy chục phút giây chúng mình được tỏa sáng với nó.
Tất nhiên là, chẳng tránh được những mâu thuẫn và cãi vã, chẳng tránh được những phút giận hờn và buồn tủi vu vơ. Cơ mà vòng xoay thời gian chạy mãi một lúc nào đó dừng lại để nhớ về hai ngày này, có lẽ sẽ chẳng ai nhớ mình đã tức giận như thế nào, chỉ nhớ lúc ấy mình nhảy nhiệt tình ra sao. Chẳng ai sẽ nhớ mình bị la bao nhiêu lần, chỉ nhớ ngày hôm ấy mình với mọi người đã cùng nhau đặt tay lên vai chạy vui như thế nào. Phút giây đuốc trại bừng sáng, ngọn lửa rực rỡ làm ý nghĩa thêm cho thanh xuân của mỗi người, mi ai cũng cong cười, má ai cũng hây hây đỏ xúc động. Đêm ấy là đêm không thể quên, khi chúng mình cùng nhau hát bài ca tuổi trẻ, cùng nhau nhảy, cùng nhau hét, cùng nhau làm rất nhiều trò vui, cùng nhún nhảy theo điệu nhạc. Cùng nắm lấy bàn tay ướt rượt mồ hôi, cùng nhìn về ngọn lửa trại rực sáng, cùng nghe bài ca trại, cùng nghe tiếng tim đập hòa làm một. Chúng mình đã có rất nhiều cái "cùng nhau", không chỉ chúng mình, mà hơn hai ngàn người đêm ấy đã "cùng nhau".
Hành trình trò chơi lớn là một hành trình mà lúc đầu được hỏi có tham gia không, bản thân sẽ chần chừ không biết nên trả lời sao cho phải. Khi bắt đầu đạp 15km giữa trời nắng nóng, chỉ uống nước và ăn miếng bánh, chúng mình bất lực trước mật thư, và vui mừng khi đội được điểm. Đã có lúc chúng mình mệt đến mức muốn bỏ cuộc, đã có lúc chúng mình nản lòng vì mãi chẳng thể có một vị thứ cho team. Chúng mình đã nhiều lần muốn dừng lại, nhưng bằng một sức mạnh thần kì nào đó, có thể là vì trại, vì mọi người ở nhà, chúng mình lại cố gắng hết sức, chinh chiến bằng tất cả những gì chúng mình có. Lần đầu tiên chúng mình gọi "về trại" là "về nhà", lần đầu tiên chúng mình gọi "nhớ trại" là "nhớ nhà". Ừ thì bảy tiếng đồng hồ mà cơ thể chỉ toàn mồ hôi đến mức kính làm trầy sống mũi, đến nỗi ngày mai cơ thể không nhúc nhích được, đến mức cầm hộp cơm trên tay mà ai cũng run đổi lại bằng những cái chạm tay xa lạ, bằng những cái cụng tay khó quên, bằng tiếng vỗ tay reo hò cổ vũ của tất cả mọi người thì cũng đáng. Vậy nên nói có tham gia nữa không, câu trả lời luôn luôn sẽ là có.
Đi trại có cực không? Có. Đi trại có mệt không? Có. Đi trại có khổ không? Có. Nhưng khi hỏi có đi trại nữa không? Chắc chắn câu trả lời luôn luôn là: Có. Sẽ nói "có" mà chẳng do dự, sẽ nói có như chẳng có ai có thể ngăn mình lại được nữa.
Đi trại - chúng mình được đi, được kết bạn, được làm quen, được ăn uống chung với những người xa lạ chuẩn bị biết mặt đặt tên, được xúc động, được nhảy, được cháy, được khóc, được rất nhiều. Đi trại - chúng mình mất thời gian, chúng mình mất hai ngày vừa chạy vừa nhảy, mất hai ngày sống mái với thanh xuân, để vừa vỗ tay vừa cổ vũ đồng đội trên sân khấu, mất hai ngày để cùng hát, để tim chung nhịp đập với hai ngàn người không quen biết. Và mất cả đời để nhớ về.
Lần đi này sẽ là lần cuối của nhiều người, nhưng cũng sẽ là lần đầu của nhiều người. Lần cuối hẳn là không được gặp lại, lần đầu hẳn sẽ tiếp tục giao nhau trên cuộc đời? Chẳng có chuyến đi nào là lần cuối, và cũng chẳng có chuyến đi nào mới bắt đầu. Sự thật là chúng mình vẫn đang đi đấy thôi, và chúng mình sẽ lại gặp nhau ở đâu đó trên giao lộ của tuổi trẻ.
Tủ quần áo hôm nay lại đầy thêm một chút, vì có thêm một chiếc nón, và một cái áo thiên thanh.
Danh sách bạn bè lại dài thêm một chút, vì có thêm nhiều người bạn mới.
Máy ảnh cứ báo hết dung lượng, cứ nhìn hình rồi vô thức cười mà nhớ về.
Những giọt nước mắt sẽ nhiều hơn một chút, vì hai ngày là quá ngắn ngủi để có thể vui hết mình.
Nụ cười nhiều thêm chút nữa, vì đâu có lí do gì để buồn.
Ngăn kí ức rồi sẽ đầy thêm, vì chứa tận hai mươi cái trại, hai ngàn người, hai ngày, hai đêm; vì hè hai không hai ba chúng ta gặp nhau dưới bầu trời thiên thanh trong xanh ánh nắng.
Cảm ơn trại, cảm ơn thiên thanh, cảm ơn vì đã là một phần trong tuổi 17 rực rỡ của mình!
---
vậy là lần cuối đi bên nhau
cay đắng nhưng không đau
nếu ai cũng mang tội thì người mong đợi gì nơi tôi?
tiễn em tới đây thôi
phố mưa cũng đang tạnh rồi
y như một giấc mơ trôi
(Lần cuối - Ngọt)
Nhận xét
Đăng nhận xét