Chuyển đến nội dung chính

[Xanh - 04]


Nguồn ảnh: ký ức

Trại - Thiên thanh


Thiên thanh - xanh cả khoảng trời hạ, xanh cả trong lòng, xanh bóng dạng phản chiếu của những người đã từng là một phần trong hai ngày đầy nắng và gió ấy. Nếu hỏi vì sao không phải là màu khác, mà nhất định cứ phải là thiên thanh, thì bởi vì đó là thanh xuân, là tuổi trẻ, là những gì đã mặc định sẵn để chúng mình có mặt ở đó và vui với tất cả những gì mình có.

Đêm trước ngày diễn ra trại, mình tiếc, không phải vì đêm đó mưa, mà vì mọi thứ chuẩn bị đi đến hồi kết thúc. Thì ra cái khiến chúng mình hoài niệm, lại là cả một quá trình đi cùng nhau. Trại mất cả tháng làm mới xong, mất nhiều ngày để chuyển đến lại sau hai ngày mà đã đi chỗ khác. Trang phục tái chế làm cả tuần lo lên lo xuống, trình diễn năm phút là xong. Flashmob tập gần cả tháng trầy lên trật xuống, hết mình vài phút là xong. Văn nghệ tập hoài tập mãi, múa năm phút đã phải chào khán giả. Hành trình trò chơi lớn kéo dài bảy tiếng ròng rã, cũng chỉ đổi lại mươi phút chúng mình được chào đón hoan hô. Chúng mình cố gắng nhiều như thế, để đổi lại mấy chục phút giây chúng mình được tỏa sáng với nó. 

Tất nhiên là, chẳng tránh được những mâu thuẫn và cãi vã, chẳng tránh được những phút giận hờn và buồn tủi vu vơ. Cơ mà vòng xoay thời gian chạy mãi một lúc nào đó dừng lại để nhớ về hai ngày này, có lẽ sẽ chẳng ai nhớ mình đã tức giận như thế nào, chỉ nhớ lúc ấy mình nhảy nhiệt tình ra sao. Chẳng ai sẽ nhớ mình bị la bao nhiêu lần, chỉ nhớ ngày hôm ấy mình với mọi người đã cùng nhau đặt tay lên vai chạy vui như thế nào. Phút giây đuốc trại bừng sáng, ngọn lửa rực rỡ làm ý nghĩa thêm cho thanh xuân của mỗi người, mi ai cũng cong cười, má ai cũng hây hây đỏ xúc động. Đêm ấy là đêm không thể quên, khi chúng mình cùng nhau hát bài ca tuổi trẻ, cùng nhau nhảy, cùng nhau hét, cùng nhau làm rất nhiều trò vui, cùng nhún nhảy theo điệu nhạc. Cùng nắm lấy bàn tay ướt rượt mồ hôi, cùng nhìn về ngọn lửa trại rực sáng, cùng nghe bài ca trại, cùng nghe tiếng tim đập hòa làm một. Chúng mình đã có rất nhiều cái "cùng nhau", không chỉ chúng mình, mà hơn hai ngàn người đêm ấy đã "cùng nhau".

Hành trình trò chơi lớn là một hành trình mà lúc đầu được hỏi có tham gia không, bản thân sẽ chần chừ không biết nên trả lời sao cho phải. Khi bắt đầu đạp 15km giữa trời nắng nóng, chỉ uống nước và ăn miếng bánh, chúng mình bất lực trước mật thư, và vui mừng khi đội được điểm. Đã có lúc chúng mình mệt đến mức muốn bỏ cuộc, đã có lúc chúng mình nản lòng vì mãi chẳng thể có một vị thứ cho team. Chúng mình đã nhiều lần muốn dừng lại, nhưng bằng một sức mạnh thần kì nào đó, có thể là vì trại, vì mọi người ở nhà, chúng mình lại cố gắng hết sức, chinh chiến bằng tất cả những gì chúng mình có. Lần đầu tiên chúng mình gọi "về trại" là "về nhà", lần đầu tiên chúng mình gọi "nhớ trại" là "nhớ nhà". Ừ thì bảy tiếng đồng hồ mà cơ thể chỉ toàn mồ hôi đến mức kính làm trầy sống mũi, đến nỗi ngày mai cơ thể không nhúc nhích được, đến mức cầm hộp cơm trên tay mà ai cũng run đổi lại bằng những cái chạm tay xa lạ, bằng những cái cụng tay khó quên, bằng tiếng vỗ tay reo hò cổ vũ của tất cả mọi người thì cũng đáng. Vậy nên nói có tham gia nữa không, câu trả lời luôn luôn sẽ là có. 

Đi trại có cực không? Có. Đi trại có mệt không? Có. Đi trại có khổ không? Có. Nhưng khi hỏi có đi trại nữa không? Chắc chắn câu trả lời luôn luôn là: Có. Sẽ nói "có" mà chẳng do dự, sẽ nói có như chẳng có ai có thể ngăn mình lại được nữa. 

Đi trại - chúng mình được đi, được kết bạn, được làm quen, được ăn uống chung với những người xa lạ chuẩn bị biết mặt đặt tên, được xúc động, được nhảy, được cháy, được khóc, được rất nhiều. Đi trại - chúng mình mất thời gian, chúng mình mất hai ngày vừa chạy vừa nhảy, mất hai ngày sống mái với thanh xuân, để vừa vỗ tay vừa cổ vũ đồng đội trên sân khấu, mất hai ngày để cùng hát, để tim chung nhịp đập với hai ngàn người không quen biết. Và mất cả đời để nhớ về. 

Lần đi này sẽ là lần cuối của nhiều người, nhưng cũng sẽ là lần đầu của nhiều người. Lần cuối hẳn là không được gặp lại, lần đầu hẳn sẽ tiếp tục giao nhau trên cuộc đời? Chẳng có chuyến đi nào là lần cuối, và cũng chẳng có chuyến đi nào mới bắt đầu. Sự thật là chúng mình vẫn đang đi đấy thôi, và chúng mình sẽ lại gặp nhau ở đâu đó trên giao lộ của tuổi trẻ.

Tủ quần áo hôm nay lại đầy thêm một chút, vì có thêm một chiếc nón, và một cái áo thiên thanh. 
Danh sách bạn bè lại dài thêm một chút, vì có thêm nhiều người bạn mới.
Máy ảnh cứ báo hết dung lượng, cứ nhìn hình rồi vô thức cười mà nhớ về. 
Những giọt nước mắt sẽ nhiều hơn một chút, vì hai ngày là quá ngắn ngủi để có thể vui hết mình.
Nụ cười nhiều thêm chút nữa, vì đâu có lí do gì để buồn.
Ngăn kí ức rồi sẽ đầy thêm, vì chứa tận hai mươi cái trại, hai ngàn người, hai ngày, hai đêm; vì hè hai không hai ba chúng ta gặp nhau dưới bầu trời thiên thanh trong xanh ánh nắng. 

Cảm ơn trại, cảm ơn thiên thanh, cảm ơn vì đã là một phần trong tuổi 17 rực rỡ của mình!

---
vậy là lần cuối đi bên nhau
cay đắng nhưng không đau
nếu ai cũng mang tội thì người mong đợi gì nơi tôi?
tiễn em tới đây thôi
phố mưa cũng đang tạnh rồi
y như một giấc mơ trôi
(Lần cuối - Ngọt)



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Lưu bút gửi mùa hạ

  ngày 21 tháng 6 năm 2024 Còn chưa đầy một tuần nữa là thi trung học phổ thông quốc gia, các cậu miệt mài ôn luyện đến mức bỏ bê sức khỏe của chính mình, chỉ có tớ cứ như kẻ lạc loài cứ mải miết bộ hành về quá khứ, chỉ để ôm lấy những kỉ niệm như bọt biển đang dần biến tan ngay trong lòng bàn tay, ngay trước mắt tớ, dù tớ đã cố gắng nắm chặt nó lại lâu thật lâu.  Căn phòng tớ đang nằm có cửa sổ hướng thẳng ra bầu trời, bất chợt tớ nhìn thấy bầu trời sao trong và xanh quá, rộng lớn vô cùng đến mức có thể chứa đựng đủ đầy mười hai năm làm học sinh. Và tớ thầm cảm thán mùa hạ sao đẹp thế, nhưng tại sao mùa hạ lại lấy đi tư cách làm học sinh của chúng mình.  Một tháng vừa qua tớ sống với nỗi nhớ, nỗi nhớ về tuổi học trò đã qua, xen kẽ với niềm tin về một tương lai phía trước đang rộng mở. Nỗi nhớ cổ vũ tớ tiến lên để tỏa sáng rực rỡ hơn nữa, nhưng cũng chính nỗi nhớ cứ khiến bước chân tớ cứ mãi dừng lại mà chẳng dám bước đi. Tớ sợ tớ sẽ không có những mùa hạ rực rỡ như mùa h...

[Xanh - 07]

Nguồn ảnh: Mộc Khi sự tiếc nuối không nói được bằng lời Tháng tư, gió và nắng phả vào má, thơm lên tóc, quấn quít bên tà áo trắng tinh, và quyện vào những giọt nước mắt của chúng mình - chỉ còn một tháng nữa sẽ bế giảng. Chúng mình trở thành "cựu học sinh". Chúng mình quẩn quanh với bài thi, bài đánh giá năng lực, với tốt nghiệp, với nguyện vọng được nâng niu và lựa chọn kĩ càng sau mười hai năm đèn sách. Nhưng chúng mình cũng tất bật trong những nỗi nhớ, những tưởng tượng vu vơ, rằng ngày này năm sau ta sẽ là ai và ta đang làm gì, ngày này năm sau, mười tám vĩnh viễn nằm lại ở sân trường, chỉ có sự hoài niệm giăng tràn trong nghĩ suy của những đứa trẻ vẫn chưa tin rằng mình đã lớn.  Bàn chân mình cố kiềm giữ lấy những hạt cát đang nằm ở dưới chân, nhưng chỉ cần một đợt sóng to là cuốn đi hết tất cả, để lại mình với đôi chân ướt, cảm nhận những hạt cát nhỏ bé trôi theo biển dù cho bàn chân mình đã co lại giữ chặt. Gió mơn man thổi làm rối mái tóc, sau một đợt sóng, dưới b...

2023

1706 Trong khi tôi đang mải loay hoay với đống đồ không biết xử lý như thế nào, đột nhiên một bóng dáng vừa xa lạ vừa thân quen chạy xốc tới làm tôi trong một khắc chẳng hiểu chuyện gì đang diễn tiến. Chưa hết giật mình, thân thể đột nhiên mất thăng bằng mà bị đưa lên không trung, rồi "hạ cánh" ở bờ vai rắn chắc chẳng quen biết. Tôi bị anh quay hai vòng trên trời, rồi anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất, trong lớp áo khoác dày cộp để chống chọi lại thời tiết khắc nghiệt ở trời tây, cả khuôn mặt tôi chìm trong lớp áo len ấy, vẫn cảm thấy ấm áp vì có một bàn tay to lớn áp lên mặt, nâng niu đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng là thế, nhưng tôi lại rung động rất lâu. Mùi hương của anh là gì, tôi chẳng có cảm nhận rõ, vì khi ấy mọi giác quan của tôi bị đông cứng mất rồi. Những gì hiện ra trong tâm trí tôi lúc ấy, cứ hệt như một thước phim quay chậm, trong hàng vạn thân người ở chốn đông, đôi mắt anh cứ một mực nhìn tôi mà bước tới, dù cho cơ thể nhỏ bé của tôi như lọt thỏ...

[Xanh - 01]

Nguồn ảnh: im_heulwen Ngày đầu tiên Ngày đầu tiên - là vạch xuất phát cho tương lai, là cái thắt nơ đẹp đẽ gửi lại quá khứ đã đi xa tự bao giờ, là cái chìa khóa để mỗi người tự mở ra những món quà mà bản thân xứng đáng nhận được sau bao nhiêu nỗ lực. Giờ đây, một kẻ sắp phải đi xa lại lấy tư cách của một kẻ mới chập chững bước vào, thiệt khập khiễng biết bao.  "Ngày đầu tiên" mình nhận ra mình không còn "nhỏ tuổi" nữa, là lúc mình biết hạt cát thời gian đã dần đến giới hạn, chẳng bao lâu nữa nó sẽ chảy hết, thời gian vô tình sẽ đẩy chúng mình không thương tiếc - những kẻ chới với muốn ở lại một cú thật đau ra đời. Chỉ khi nhận ra mình chẳng còn thì giờ mà vô tư, chẳng còn một khắc nào để bản thân ngơi nghỉ, khi đó mình mới hối hận vì sao "lúc ấy", vì sao "khi đó" mình đã không sống hết mình hơn, không tự tin hơn, không dám hé mở hơn. Đó là cảm giác bất lực và vô phương, vì chẳng biết làm gì để mọi thứ trở lại như cũ, cứ thả mặc bọn chúng chảy trô...