![]() |
Lacerta's Star Outshines a Galaxy - nasa.gov |
Một trong những sự thật nên thơ nhất mà tôi biết về vũ trụ là về cơ bản mọi nguyên tử trong cơ thể của bạn từng nằm trong một ngôi sao nào đó đã nổ trong vũ trụ. Hơn thế nữa, những nguyên tử ở tay trái của bạn có thể tới từ một ngôi sao khác với những ngôi sao mà nguyên tử bên tay phải từng thuộc về. Tất cả chúng ta, đúng theo nghĩa đen, sinh ra từ các ngôi sao, và cơ thể này của chúng ta được làm từ bụi sao.
Để tôi kể cho nghe một câu chuyện, về một cậu bé vô danh, đã trở thành huyền thoại.
Cậu xuất thân từ một gia đình bình thường, hoàn cảnh bình thường, cha mẹ bình thường, bản thân cậu cũng bình thường nốt. Cậu chỉ là một vì tinh tú giữa hàng tỉ vì tinh tú khác, có khi cậu là ngôi sao lùn cũng nên, cuộc đời cậu vô vị, tẻ nhạt và nhàm chán. Hàng ngày buổi sáng cậu đi học, buổi chiều cậu nằm lim dim trên tấm phản trước sân nhà, tối đến cậu ngâm nga vài câu từ vô nghĩa, màn đêm xuống và cậu rất nhanh chìm vào giấc ngủ dài.
Cậu nhát gan, cậu sợ hãi, lại yếu đuối và hay ngồi ngẩn ngơ. Cậu mơ màng về một tương lai khá giả, cậu hão huyền về một viễn cảnh xa lạ mà chính cậu cũng không biết là thật hay mơ. Nguyên lý của người khác là phải đi làm và kiếm tiềm, cậu không, cậu ở nhà ăn bám, cậu ở nhà mải miết chạy theo cái cậu gọi là "đam mê" vô hình ở trong tâm tưởng mà chỉ mình cậu biết. Cậu ấy lạc lối trong những lời chửi mắng của cha mẹ suốt ngày lo lắng cho cậu con nhỏ, cậu trở nên bất định chỉ vì những lời đàm tiếu của hàng xóm và những người xa lạ, cậu trở nên sợ hãi vì những câu nói phủi bỏ sạch sẽ bao nỗ lực vô hình của cậu.
Cậu là một vì sao, đã định sẵn, nhưng cậu "chết" đi rất dài, và ngủ đông cũng rất lâu, có phải vì cơn gió mát làng quê níu chân cậu ở lại, hay vì những ngày tháng yên bình với gia đình khiến cậu thôi muốn đi tìm tòi bốn phương? Xe đạp nhỏ theo cậu từ lúc là một cậu bé cho đến lúc 17 tuổi, chính thức bị cậu bỏ ngõ trên gác nhà. Ngôi nhà mái ngói đơn sơ cùng giàn hoa giấy đung đưa trước gió mỗi trưa hè rụng rất nhiều, tiễn cậu lên đường.
Cậu đi về miền đất lạ, hành trang là chiếc áo đã cũ, là đôi chân trần, là bàn tay không, là một cái đầu trống rỗng vô vị. Ai biết cậu đã bươn chải, đã vươn lên như thế nào, chỉ biết những tháng ngày sau đó, khi những người khi xưa khinh bỉ cậu vẫn còn đang quẩn quanh với "cơm, áo, gạo, tiền" thì cậu được đi nhiều nơi, ăn nhiều đồ ngon, mặc nhiều đồ đẹp, tài sản nhiều, vật chất cũng nhiều, người yêu quý cũng nhiều. Ai biết được, cái thằng "hãm tài" vẫn nằm ngủ trên phản mỗi trưa giờ đây đã trở thành một vì tinh tú mà những ngôi sao khác không muốn và không thể chạm tới.
Cậu mải miết tìm kiếm bản thân trong màu sắc nhạt nhòa, đặt mãi một cái tên không thành trong những câu hát, và khắc mãi không xong một thành tựu nho nhỏ cho chính mình.
Cậu té ngã, cậu bị đau, cậu trầm mình trong nước, cậu chìm vào trong bể đỏ, cậu vùng vẫy trong vũng bùn của câu từ ác ý, những bình luận xúc phạm, những người không hiểu cậu lại khuyên cậu nên từ bỏ. Cậu hoài nghi, cậu chất vấn, không biết con đường mình đang đi là đúng hay sai, ở quán cà phê của những tuổi trẻ lạc lối, cậu bắt gặp những "cậu" khác vẫn đang mòn mỏi chạy đua để tìm cho mình một cậu trả lời đúng. Ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối, khách tấp nập đến rồi rời đi, có người đến vì bị vấp ngã, có người đến vì thất bại, vì mệt mỏi, buông xuôi; có người đến vì đã chạm đến đích và giờ đang ngơi nghỉ; có người rời đi dù không biết đi về đâu, có người rời đi vì tuyệt vọng, có người rời đi để bắt đầu cuộc hành trình mới cho mình.
Mỗi người như một đường thẳng song song, vì tuổi trẻ chơi vơi, lạc lõng, đam mê, nhiệt huyết mà gặp nhau ở cánh đồng hoa ngập nắng, giao nhau một lần rồi mãi mãi, chạy đến tương lai vô định bằng con đường riêng mà chính mình đã chọn. Mỗi người kì thật chỉ giao nhau ở con đường tuổi trẻ, để rồi song song chạy về phía trước không thể dừng lại. Sau này dẫu có gặp lại, cũng chỉ có thể nhìn, không thể giao nhau, không thể cùng nhau sống lại những giây phút ngày trẻ.
Có người nói tuổi trẻ là cơn mưa rào mà dù có cảm lạnh cũng muốn tắm lại. Nhưng đâu thể, cơn mưa ấy xuất hiện lúc ta cảm thấy lạc lối, buồn bã, yếu mềm để tạo nên cầu vồng sau mưa cho ta thêm động lực, dũng khí tiến về phía trước rồi biến mất mãi mãi. Hệt như ngôi sao chỉ tỏa sáng một lần rồi cứ thế mà tắt hẳn. Cậu như pháo hoa, tỏa sáng trong đêm tối rực rỡ rồi dần dần biến mất, đọng lại trong tiềm thức của người chứng kiến một cái gì đó rất đẹp, nhưng cũng thật mong manh.
- Những ngôi sao ta ngắm được có khi đã tắt từ rất lâu rồi. Cái ta đang xem có khi từng là quá khứ huy hoàng của đó. Nhưng nếu thế thì cũng thật tuyệt, vì mình đang xem quá khứ ở hiện tại và sự sống sau cái chết.
Cậu là một người luôn sống mãi trong tim tôi, sẽ vẽ đường cho tôi chạy, là tương lai mà tôi luôn khao khát muốn bắt lấy, cậu là chấp niệm trong tôi, cậu là giọng hát đưa tôi đến thảo nguyên, là gam màu mà tôi ưa thích, là đôi cánh để tôi có thể bay lượn trên bầu trời vốn không có nơi cho tôi tỏa sáng. Đâu phải, giờ tôi mới biết, luôn có chỗ cho tôi tỏa sáng, có những người nhớ đến sự tồn tại của tôi, có những người quan tâm tôi vô hình mà tôi không biết, luôn có nhiều thứ chứng minh cho sự tồn tại của tôi là có giá trị.
Ánh nhìn thì sao chứ? Nó chỉ khiến đôi mắt tôi có hồn và đầy những ý vị.
Lời nói thì sao chứ? Nó chỉ khiến tôi nói ra những câu từ ý nghĩa.
Chỉ trỏ thì sao chứ? Nó chỉ khiến tôi càng chăm chỉ để hoàn thiện thêm bản thân mình.
Thất bại thì sao chứ? Nó chỉ khiến tôi càng có thêm cơ hội để vì tinh tú của tôi thức tỉnh.
Vấp ngã thì sao chứ? Nó chỉ khiến cho đôi chân tôi có thêm nhiều vết tích đẹp đẽ minh chứng rằng có những ngày tôi đã hết mình với thứ được cho là "đam mê", là "lý tưởng".
Ghen tị thì sao chứ? Nó chỉ khiến tôi biết rằng những gì tôi có đủ đầy hơn họ.
Yêu thương thì sao chứ? Nó chỉ khiến cậu thêm tin và yêu bản thân mình.
Tôi đã hỏi cậu như vậy đấy, khi tôi gặp cậu và cậu với đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều, với bả vai rướm máu vì té ngã, với một cậu tả tơi vì những lời đàm tiếu không hay của người ngoài. Tôi hỏi và cậu im lặng, cậu quay lưng đóng cửa phòng và đêm ấy, chìm vào khoảng không thinh lặng.
Ngày mai, cậu chào tôi bằng một nụ cười và cái ôm siết chặt.
.
Cậu là ai? Là cậu, và là tôi.
---
con người vô danh ấy là cậu, huyền thoại ấy cũng là cậu. mong cậu sẽ xóa bỏ những tủi hờn, cùng tôi trở thành vì tinh tú sáng nhất thiên hà - thiên hà của riêng mình cậu. cậu là một thiên hà xinh đẹp, là một con người dễ thương,
gửi cho ai đó cần.
Nhận xét
Đăng nhận xét