Chuyển đến nội dung chính

Lưu bút gửi mùa hạ

 

ngày 21 tháng 6 năm 2024

Còn chưa đầy một tuần nữa là thi trung học phổ thông quốc gia, các cậu miệt mài ôn luyện đến mức bỏ bê sức khỏe của chính mình, chỉ có tớ cứ như kẻ lạc loài cứ mải miết bộ hành về quá khứ, chỉ để ôm lấy những kỉ niệm như bọt biển đang dần biến tan ngay trong lòng bàn tay, ngay trước mắt tớ, dù tớ đã cố gắng nắm chặt nó lại lâu thật lâu. 

Căn phòng tớ đang nằm có cửa sổ hướng thẳng ra bầu trời, bất chợt tớ nhìn thấy bầu trời sao trong và xanh quá, rộng lớn vô cùng đến mức có thể chứa đựng đủ đầy mười hai năm làm học sinh. Và tớ thầm cảm thán mùa hạ sao đẹp thế, nhưng tại sao mùa hạ lại lấy đi tư cách làm học sinh của chúng mình. 

Một tháng vừa qua tớ sống với nỗi nhớ, nỗi nhớ về tuổi học trò đã qua, xen kẽ với niềm tin về một tương lai phía trước đang rộng mở. Nỗi nhớ cổ vũ tớ tiến lên để tỏa sáng rực rỡ hơn nữa, nhưng cũng chính nỗi nhớ cứ khiến bước chân tớ cứ mãi dừng lại mà chẳng dám bước đi. Tớ sợ tớ sẽ không có những mùa hạ rực rỡ như mùa hạ tuổi 16, 17 và 18 nữa. 

Khoảnh khắc ngày bế giảng kết thúc, tớ thấy sao mà bình thường thế, mình vẫn bình thường sống tiếp và bình thường giải đề thi, bình thường hồi hộp ngóng chờ điểm xét tuyển. Nhưng càng ngày sự bình thường ấy sao mà khác thường quá, giống như tớ bị lấy đi mất một khoảng nào đó trong tim mình - một khoảng trong tim tớ đã vẹn tròn kỉ niệm của tuổi xuân. Mùa hạ của lớp 12 nắng gắt, thoang thoảng mùi nỗi nhớ quẩn quanh mỗi cung đường và trong từng nhịp hít thở. Buổi sáng ngủ dậy, tớ chẳng còn vội vã đến trường lúc sáu giờ bốn lăm, chẳng còn sợ sao đỏ sẽ chặn xe lại mà ghi tên mình nữa. Tám giờ ba lăm, tớ đang nằm trên giường, chiếc bụng lại không nghe lời mà vang lên từng hồi thành tiếng, tớ nhớ ra là giờ này tớ đang chen chúc ở căn tin, gọi vội một bát mì trong sự giục giã của lũ bạn, rồi vừa ăn vừa tám chuyện trên trời dưới đất, tụi bạn vừa ăn vừa hối tớ thật nhanh. Mười giờ hai lăm phút, cả người tớ lại giở chứng, chúng mệt nhoài và đôi mắt tớ lim dim, hóa ra giờ này tớ đang uể oải với bài tập toán, lắm lúc chỉ muốn vùi mặt xuống bàn mà ngủ một giấc thật ngon, chỉ mong sao kết thúc thật nhanh để tớ có thể về nhà ngay lập tức, sà vào cái phòng đầy hơi lạnh mà "đánh" một giấc tới chiều. 

Mười ba giờ ba mươi phút chiều, tớ choàng tỉnh bật dậy định đi thay đồng phục thể dục thật nhanh kẻo trễ giờ, tớ ghét phải chạy trong tiết trời chói chang đến trường chỉ để nằm lăn lóc trên sân bóng, vừa nằm vừa trườn theo lời hô của thầy, vừa oán than sao mà mệt ghê. Tớ ghét phải khởi động ướt mồ hôi, rồi phải ném bóng chuyền trong sân đa năng làm sao cho nhỏ bạn đỡ được rồi qua môn học. Tớ ghét phải trong thời gian thật nhanh phải lắp khẩu súng sao cho thật đúng để không bị cười chê bởi tụi nó, tớ chẳng thích chạy quanh sân trường, vì nó khiến tớ mỏi mệt làm sao. Hồi xưa tớ ghét thế, sao bây giờ tớ lại nhớ da diết vậy?

Bây giờ nằm ở nhà, tớ chỉ việc xem phim rồi nghe nhạc, chơi game rồi giải lao. Tớ chẳng sợ lúc bị gọi tên lên bảng trả bài mà tớ chưa kịp học thuộc, rồi về nhà phải chép phạt đến mỏi tay. Tớ chẳng sợ kiểm tra nữa, vì đã có lũ bạn "song kiếm hợp bích" kéo tớ được học sinh giỏi rồi. Tớ "chấp" cả những lần kiểm tra một mình vì lần trước tớ trót ngủ quên, vì sau lưng tớ đã có những "nhà thông thái" chỉ chờ tớ phát tín hiệu là đem phao cứu tớ liền. Ngay trong một khoảnh khắc nào đó mà tớ chưa lớn, tớ thật sự tin rằng tớ và các bạn sẽ làm được tất cả mọi thứ. Người ta hỏi vì sao lại tự tin thế, tớ sẽ dõng dạc trả lời rằng: "Bởi vì có chúng mình".

Dạo này ra đường tớ không cần đeo khẩu trang nữa, thế mà sao ba năm trước chúng mình mỗi đứa một cái khẩu trang vì dịch bệnh, khi ấy đứa nào cũng mang trong mình sự bỡ ngỡ và lạ lẫm, nhìn nhau dè dặt, làm bạn với nhau e dè, chúng tớ chỉ đợi khoảnh khắc không còn đeo khẩu trang nữa, chỉ để nhìn rõ hơn những khuôn mặt sẽ đồng hành với mình trong ba năm tuyệt đẹp ở phía trước. 

Gần nhà, trường của mấy nhóc cấp hai tổ chức ngày hội vui chơi, tớ bây giờ đi ngang qua vừa cười cho tuổi học sinh đẹp đẽ của mấy em, vừa miên man nghĩ về những tháng ngày tớ đã cùng các bạn chuẩn bị tất bật cho hội trại. Mọi người đói bụng lắm nhưng vẫn ráng làm cho xong mấy chữ trang trí đính kim tuyến tỉ mỉ mà lại đẹp đẽ khéo tay biết bao nhiêu, mọi người buồn ngủ lắm nhưng vẫn dán mắt vào tờ giấy mật thư tập tành giải để ít bữa tham gia trò chơi lớn, mọi người mệt lắm nhưng vẫn tập nhảy dân vũ, tập chạy đội hình bất kể là trời nắng hay mưa. Khuya rồi mà mọi người chẳng chịu về, lại cứ ngồi thành vòng tròn nói chuyện mãi thôi, vì hết hôm nay là chẳng còn hôm nào như vậy nữa. 

Tớ nhớ hôm ấy là buổi học cuối cùng, vẫn bình thường như mọi khi, trống trường vẫn đánh, căn tin vẫn mở, mấy bạn lớp 10 và 11 vẫn hối hả chạy xuống ăn sáng, và trong giờ học tụi mình vẫn ngáp ngắn ngáp dài như mọi khi. Tớ biết rằng hôm nay là buổi học cuối cùng, nhưng sao tớ chẳng nhớ được khi nào là lần cuối cùng tớ làm bài kiểm tra đột xuất, lần nào là lần cuối cùng học tiết lịch sử mà tớ yêu, lần nào là lần cuối cùng tớ đi dạo vòng quanh trường để ghi nhớ hết mọi thứ vào trong vali của kí ức, khi nào là lần cuối cùng tớ được tập mấy động tác thể dục chán ngắt kia, khi nào là lần cuối cùng mấy đứa con gái lớp tớ tụm năm tụm bảy bện tít và trang điểm cho buổi văn nghệ, khi nào là lần cuối cả lớp rủ nhau lên chụp dăm ba tấm hình với cô, và chẳng biết lúc nào là lần cuối thật sự để tớ có thể nói lời tạm biệt đường hoàng và tử tế với tất cả mọi người. 

Mùa hạ lớp 12 làm tớ chẳng thể định nghĩa nổi cho nó một từ cố định, khi thì là "mùa luyến lưu", khi là "tháng của nỗi nhớ", và bây giờ lại trở thành một "mùa hạ bình thường" như bao mùa hạ đã đi qua và sắp đến. Khung trời của khóa 10 rộng đến mức tớ chẳng thể bao quát lấy tất cả, nhưng cũng đủ chật để tớ có thể ghi nhớ hết thảy các bạn vào trong đầu. Tớ nhớ khoảnh khắc mỗi lớp đứng dậy khi được thầy giới thiệu vào ngày khai giảng đầu tiên năm lớp 10, và nhớ cả khoảnh khắc tụ họp với nhau dưới tán cây ở buổi bế giảng cuối cùng năm 12. Pháo hoa tuổi trẻ nở rực rỡ trên bầu trời năm 2024, chứng kiến sự trưởng thành của tất cả chúng ta, và cũng trông thấy những người từng có nhau trong một nghìn ngày giờ đây bắt đầu xa lạ và không còn kết nối. 

Đó là điều mà tớ đến bây giờ cũng không biết làm sao để chấp nhận một cách nhẹ nhàng và bình thản: tuổi 18 luôn có những đánh đổi và luyến lưu, tuổi 18 luôn có người đi kẻ ở, tuổi 18 luôn có những nuối tiếc và toại nguyện, tuổi 18 luôn có những hối hận và vỡ òa. Tuổi 18 có đầy đủ cung bậc để có thể khẳng định rằng: tuổi 18 là tuổi đẹp nhất mà một người có thể trải qua và sống hết mình với nó. 

Tớ vẫn còn mặc định tháng 9 sắp đến sẽ là mùa khai trường của tớ, tớ vẫn sẽ mặc áo dài và có mặt ở trường vào sáu giờ rưỡi để trực nhật. Tớ vẫn còn nghĩ buổi chiều hai giờ nắng chang cũng phải xách cặp đi học bồi dưỡng. Tớ vẫn còn được say sưa nghe tiếng hát của ban văn nghệ vào buổi sáng chào cờ mỗi tuần. Tớ vẫn còn được phép giật mình với tiếng trống trường. Và tớ vẫn còn nghĩ rằng tớ sẽ luôn được chào đón với tư cách là học sinh. 

Nhưng mà thời gian bắt tớ gắn thêm vào đó một chữ, tớ trở thành "cựu học sinh".

Phượng mấy hôm nay nở đỏ rực ở sân trường, và tớ nhận ra mùa chia tay không phải ở tháng năm, mà mùa chia tay là mùa hạ của tất cả những năm về sau, khi tớ phải chia tay tuổi trẻ bồng bột mà thơ ngây, khi tớ phải chia tay những con người trong một nghìn ngày đó đã đối xử với tớ thật lòng, khi tớ phải chia tay những người đã dạy dỗ mình bằng cả trái tim, và chia tay cả ngôi trường tớ gắn bó dẫu có nắng nóng hay mưa gió. Tớ bỗng nhiên yêu trường đến lạ, tớ tình nguyện ngồi học với cái quạt trần cứ quay mà chẳng mát, tớ tình nguyện đến trường vào lúc hai giờ chiều để học thể dục, tớ tình nguyện dậy sớm để đến trường, tớ tình nguyện học bài để cô kiểm tra, tớ tình nguyện buồn ngủ chỉ để đến trường học năm tiết trọn vẹn - với các bạn. Tớ tình nguyện làm mọi thứ, miễn rằng có chúng mình.

Tớ thấy ở căn tin là một nhóm nhiều đứa vừa ăn bánh tráng uống trà tắc, cũng một nhóm ăn mì trộn phô mai có thêm xúc xích và cá viên chiên, tớ thấy ba đứa tranh nhau uống chai không độ chỉ còn lại chút ít, tớ cũng thấy một đứa nhe răng cười rồi chạy, một đứa bặm môi tức giận đuổi theo trên sân trường, tớ cũng thấy các bạn nam đá cầu giờ ra chơi, cũng thấy các bạn nữ bàn tán mãi về một trào lưu mới ra mắt. Tớ thấy cả lớp hối hả ra sân để chào cờ, cũng thấy cả trường vội vàng che đầu chạy vào lớp để tránh mưa, tớ cũng thấy cả lúc ba khối hú hét reo hò khi trường cho về sớm vì trời đang bão. Tớ nhìn thấy cả những sự lạ lẫm, thân quen, những nụ cười và cả những giọt nước mắt. Nhưng sao tớ thấy lạ quá, vì tớ không thấy các cậu. 

Tớ nhìn thấy tuổi trẻ của tớ đã hiển hiện ngay trước mắt mình, nhưng tớ chẳng còn là nhân vật chính nữa, tớ chỉ là khán giả đến xem rồi nhớ rằng mình cũng từng có những ngày như thế. Tớ biết nếu chỉ có một mình tớ thôi cũng chẳng thể làm nên mùa hạ 2024, vì thiếu mất các cậu, thiếu đi những mảnh ghép để làm cho tuổi trẻ của tớ thêm rực rỡ và đáng yêu. Thần kì thật đấy, không còn các cậu là không còn tất cả.

Tớ nhớ khoảnh khắc tớ lạ lẫm bước vào lớp giới thiệu tên với tất cả mọi người, nhớ lần bỡ ngỡ không biết ra chơi là hết tiết hai chứ không phải hết tiết ba, nhớ lúc hồi hộp bất an khôn nguôi khi bị gọi trả bài trên bảng, nhưng cũng nhớ những lần vui mừng nhoẻn miệng cười khi mình được điểm cao. Tớ nhớ những lúc cãi nhau gay gắt đến mức không thèm nhìn mặt, cũng lo lắng là sẽ nghỉ chơi đến nơi nhưng chẳng ai thèm mở lời, nhớ những lúc tức tối chẳng biết làm gì được, nhớ những lúc mâu thuẫn khiến mọi người "bo xì" nhau. Nhưng tớ cũng nhớ khoảnh khắc rơi nước mắt, mọi giận hờn lập tức trả về con số không, mọi hiểu lầm ngay lúc đó được xí xóa, chẳng còn khó chịu với nhau nữa, chỉ còn nụ cười và niềm vui. Tuổi học trò của tớ có đủ gia vị, vừa đắng vừa cay, nhưng cũng vừa dịu ngọt vừa ấm áp, vừa cay nồng nhưng cũng nghẹn ngào ở cổ họng, buồn bã nhưng cũng đầy những bất ngờ. Đứng trước lần cuối cùng ở bên nhau, chúng tớ lại như thuở ban đầu, lại quấn quýt và lo lắng, lại an ủi và quan tâm tất cả mọi người như xưa. Đứng trước mùa luyến lưu, làm sao còn những giận hờn được nữa, khi chỉ còn mấy ngày nữa thôi là tụi tớ xa nhau mất rồi.

---
Tớ mải mê viết lưu bút ngay ô cửa sổ sáng choang của nhà, viết xong rồi mới bất ngờ nhận ra trời mưa rồi, mưa rồi nhưng trời vẫn sáng. Cơn mưa mùa hạ tới bất chợt bên cạnh tớ lúc nào tớ chẳng hay biết. Mùa hạ lặng lẽ khóc cho chúng tớ vì chúng tớ chẳng còn là học sinh, mùa hạ khóc nhưng vẫn nở nụ cười trong xanh như tiết trời mùa hạ, vẫy tay chào tạm biệt chúng tớ đi về những ngày mai, mà sao mãi chẳng thấy mùa hạ hẹn ngày trở lại.

Cảm ơn cậu - cảm ơn mùa hạ vì đã cho mình gặp những con người xa lạ trong tám tỉ người nhưng chẳng mấy chốc đã thành thân. Cảm ơn cậu đã cho tớ niềm tin để hết mình với những gì tớ đang có. Cảm ơn mùa hạ đã dạy tớ cách thật lòng. Cảm ơn cậu đã cho tớ gặp được những "chi lan" - những người giúp tớ nhận ra thanh xuân của tớ trôi qua mà chẳng hề vô nghĩa. Cảm ơn cậu đã giúp tớ nhận ra, rằng tớ lớn thật rồi.

Cảm ơn cậu, nhưng cũng xin lỗi cậu. Xin lỗi mùa hạ vì đã không trân trọng cậu thật nhiều. Xin lỗi cậu vì tớ đã tự ti mà không sống hết mình, vì đã không lắng nghe cậu lâu thật lâu. Xin lỗi mùa hạ vì cậu đang đi ngang qua ngã tư của cuộc đời tớ, mà sao tớ cứ mãi níu giữ cậu ở lại những năm tháng cấp ba. Xin lỗi mùa hạ, vì cố chấp không thừa nhận rằng tớ đã đi qua những mùa hạ mà mãi mãi không bao giờ trở lại. Tớ chẳng còn là "đứa trẻ" của mùa hạ nữa. 

Mười hai năm qua, chưa bao giờ tớ nghĩ đến việc tớ chẳng còn là học sinh, nhưng ngờ đâu nó trở thành sự thật nhanh đến mức tớ chưa bắt kịp nổi. Mái trường thân quen giờ đây sao lạ lẫm, nó dùng sức mạnh thời gian, lạnh lùng ép bật chúng tớ ra khỏi nơi chúng tớ từng thuộc về. Chúng tớ vĩnh viễn trở thành người xa lạ, lạ với chính mình, mà xa với kí ức. 

Mười tám rồi cũng phải lùi lại nhẹ nhàng trong đáy của chiếc băng cát-xét kỉ niệm, ngủ yên và chẳng bao giờ mở. Mười tám rồi cũng dần mờ nhạt trước hai mươi, hai tám, ba bảy, và bốn lăm. Nhưng giờ đây, tớ đang đứng trước thời khắc chia li đầu tiên của cuộc đời, nhẹ nhàng, mong manh, phảng phất, chẳng cần ồn ào, huyên náo, vắng lặng như nước trong ao, mà sao lại để vào đó một giọt vang đến cùng tận. Chúc cho khóa mười luôn hạnh phúc và an yên. Chúc cho tuổi mười tám của mọi người luôn rực rỡ tựa như ánh mặt trời, luôn dịu dàng chữa lành như ánh sáng của mặt trăng, luôn lấp lánh lung linh như bao ngôi sao nhỏ, và luôn luôn ở một góc thật đẹp trong trái tim của riêng mình. 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

2023

1706 Trong khi tôi đang mải loay hoay với đống đồ không biết xử lý như thế nào, đột nhiên một bóng dáng vừa xa lạ vừa thân quen chạy xốc tới làm tôi trong một khắc chẳng hiểu chuyện gì đang diễn tiến. Chưa hết giật mình, thân thể đột nhiên mất thăng bằng mà bị đưa lên không trung, rồi "hạ cánh" ở bờ vai rắn chắc chẳng quen biết. Tôi bị anh quay hai vòng trên trời, rồi anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất, trong lớp áo khoác dày cộp để chống chọi lại thời tiết khắc nghiệt ở trời tây, cả khuôn mặt tôi chìm trong lớp áo len ấy, vẫn cảm thấy ấm áp vì có một bàn tay to lớn áp lên mặt, nâng niu đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng là thế, nhưng tôi lại rung động rất lâu. Mùi hương của anh là gì, tôi chẳng có cảm nhận rõ, vì khi ấy mọi giác quan của tôi bị đông cứng mất rồi. Những gì hiện ra trong tâm trí tôi lúc ấy, cứ hệt như một thước phim quay chậm, trong hàng vạn thân người ở chốn đông, đôi mắt anh cứ một mực nhìn tôi mà bước tới, dù cho cơ thể nhỏ bé của tôi như lọt thỏ...

[Xanh - 07]

Nguồn ảnh: Mộc Khi sự tiếc nuối không nói được bằng lời Tháng tư, gió và nắng phả vào má, thơm lên tóc, quấn quít bên tà áo trắng tinh, và quyện vào những giọt nước mắt của chúng mình - chỉ còn một tháng nữa sẽ bế giảng. Chúng mình trở thành "cựu học sinh". Chúng mình quẩn quanh với bài thi, bài đánh giá năng lực, với tốt nghiệp, với nguyện vọng được nâng niu và lựa chọn kĩ càng sau mười hai năm đèn sách. Nhưng chúng mình cũng tất bật trong những nỗi nhớ, những tưởng tượng vu vơ, rằng ngày này năm sau ta sẽ là ai và ta đang làm gì, ngày này năm sau, mười tám vĩnh viễn nằm lại ở sân trường, chỉ có sự hoài niệm giăng tràn trong nghĩ suy của những đứa trẻ vẫn chưa tin rằng mình đã lớn.  Bàn chân mình cố kiềm giữ lấy những hạt cát đang nằm ở dưới chân, nhưng chỉ cần một đợt sóng to là cuốn đi hết tất cả, để lại mình với đôi chân ướt, cảm nhận những hạt cát nhỏ bé trôi theo biển dù cho bàn chân mình đã co lại giữ chặt. Gió mơn man thổi làm rối mái tóc, sau một đợt sóng, dưới b...

[Xanh - 01]

Nguồn ảnh: im_heulwen Ngày đầu tiên Ngày đầu tiên - là vạch xuất phát cho tương lai, là cái thắt nơ đẹp đẽ gửi lại quá khứ đã đi xa tự bao giờ, là cái chìa khóa để mỗi người tự mở ra những món quà mà bản thân xứng đáng nhận được sau bao nhiêu nỗ lực. Giờ đây, một kẻ sắp phải đi xa lại lấy tư cách của một kẻ mới chập chững bước vào, thiệt khập khiễng biết bao.  "Ngày đầu tiên" mình nhận ra mình không còn "nhỏ tuổi" nữa, là lúc mình biết hạt cát thời gian đã dần đến giới hạn, chẳng bao lâu nữa nó sẽ chảy hết, thời gian vô tình sẽ đẩy chúng mình không thương tiếc - những kẻ chới với muốn ở lại một cú thật đau ra đời. Chỉ khi nhận ra mình chẳng còn thì giờ mà vô tư, chẳng còn một khắc nào để bản thân ngơi nghỉ, khi đó mình mới hối hận vì sao "lúc ấy", vì sao "khi đó" mình đã không sống hết mình hơn, không tự tin hơn, không dám hé mở hơn. Đó là cảm giác bất lực và vô phương, vì chẳng biết làm gì để mọi thứ trở lại như cũ, cứ thả mặc bọn chúng chảy trô...