Chuyển đến nội dung chính

[Xanh - 02]

Nguồn ảnh: Carrotthie

Ngày thứ hai

Thứ hai là ngày đầu tuần, thứ hai là ngày chào cờ. Mình luôn thức dậy với đôi mắt mệt mỏi, là "di chứng" cho những buổi ăn chơi quên lối về vào cuối tuần. Báo thức kêu lên chỉ muốn dứt khoát tắt đi mà ngủ tiếp, ngay giây phút tắt báo thức, dường như cảm thấy bản thân mình có thể vì một giấc ngủ mà bất chấp cúp luôn tiết một. Ngủ đã, có gì tính sau.

Nhưng đặt lưng nằm xuống nhắm mắt được một phút, hai phút, ba phút, trong đầu cứ không ngừng nhẩm đếm thời gian trôi qua được bao lâu rồi, đã điểm 5h50 chưa mà mãi chưa thấy âm thanh ám ảnh ấy vang lên một lần nữa? Và rồi, cảm giác day dứt giữa việc có nên tiếp tục chăn ấm nệm êm trên chiếc giường quen thuộc hay là bật dậy thay đồ bon bon trên con xe xuống trường thật sự là một cuộc chiến tinh thần gay cấn. Sau cùng, mình vẫn chọn ra khỏi giường, vệ sinh cá nhân, thay đồng phục và tới trường chào cờ. 

Ánh nắng nhẹ nhàng mỗi đầu tuần luôn làm người ta xao xuyến, dù nó đời thường nhưng lại bình yên biết bao nhiêu. Cứ từ từ lê bước bỏ cặp xuống ghế, chỉnh trang lại quần áo và bắt đầu ngồi chờ đám bạn đến lớp. Chờ lâu quá, trống trường cũng đánh ba hồi gọi học sinh xuống tập trung, thôi thì mình lấy giùm tụi nó mấy cái ghế cũng được. Nghĩ như thế và ngay lập tức giành lấy ghế nhựa mà chạy xuống sân, khi xếp ghế lúc nào cũng xếp một cái ở phía sau mình, như đánh dấu là chỗ này đã có người ngồi rồi. Hoặc là những lúc mình đi trễ, vội vã đến lớp thì thấy ghế đã hết, điện một cuộc thì được nghe là: "Tao lấy giùm mày rồi đó" mà yên tâm hẳn lên, tà tà xuống cũng được, không vội, không vội.

Tông Lê luôn làm mỗi đứa thấy thích thú với những chuyên đề sinh hoạt mới lạ, được đầu tư bằng 100% công sức và tâm huyết của các bạn trong khối. Mặc dù là một chương trình nghiệp dư, nhưng trong từng lời thoại, cử chỉ, lời dẫn và cả những hành động vội vàng di chuyển đạo cụ chuẩn bị cho màn tiếp theo luôn thể hiện được sự nghiêm túc, nhiệt tình của mọi người. Chợt thấy là, mỗi thứ hai đầu tuần đều được chào cờ, đều được hát quốc ca, đều được "tám" chuyện với bạn dưới sân trường đầy gió, cảm thán và vỗ tay không ngừng với những tiết mục mới lạ thật là một điều gì đó hạnh phúc. 

Những phút giây đã qua dĩ nhiên là chẳng thể quay trở lại được nữa, bây giờ mỗi thứ hai trôi qua là ngày chúng ta lớn càng gần lại. Đến một lúc nào đó, sẽ chẳng còn tiết chào cờ mỗi thứ hai, chẳng có 45 phút nào chúng ta ngồi cùng nhau dưới sân trường còn thơm mùi nắng và gió nhẹ, chẳng có những lần chạy vội vã vì sợ trễ giờ, và chẳng còn những lần xấu hổ vì cả trường đã yên vị rồi thì mình mới chạy xe vào trong sự im lặng đáng sợ...

Có những lần chào cờ kết thúc sớm, năm phút sau là cái căn tin đông như kiến, vừa chen vừa kêu món ăn sáng, đồ ăn vừa đến là chỉ còn vỏn vẹn năm phút húp vội tô mỳ gói rồi chạy như bay trước khi thầy cô đến lớp. Vừa chạy vừa cười, vừa ăn vừa sặc vì đám bạn cứ chọc, vừa đi vừa sợ vì thầy cô đã vào lớp trước rồi. Sau này, tụi mình sẽ không có những giây phút nào được hồn nhiên như thế nữa.

Có ngày thứ nhất, sẽ có ngày thứ hai, và cũng sẽ có những ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, những ngày còn cắp sách đến trường, với mỗi người những ngày ấy là những ngày mang ý nghĩa khác nhau. Nhưng có lẽ, khoảnh khắc ngồi dưới sân trường, ngẩng mặt lên nhìn trời lại thu trọn vòm cây xanh mướt vào trong ánh mắt, chẳng còn gì ngoài màu xanh của trời và màu xanh của lá, trong trẻo và giản đơn là thế, nhưng mình lại mất nhiều tháng để nhận ra được vẻ đẹp ẩn tàng ấy. 

Với học sinh, ngày thứ hai đơn thuần là ngày chào cờ mà thôi, nhưng với người lớn, thứ hai mang nhiều ý nghĩa hơn nhiều, chẳng còn gói gọn trong ngôi trường nhỏ xíu, mà mở rộng đến vô tận như cuộc sống ngoài kia vậy. Thứ hai, họ sẽ tất bật đi làm, tối mắt tối mũi gắng làm nốt cho xong dự án này, bận bịu không thở nổi với chuyện cơ quan và cả những chuyện trong nhà, cái vội vã của họ là cái vội vã đến nghẹt thở, còn của mình chỉ đơn thuần là sợ trễ giờ. Tất nhiên là, thứ hai của người lớn sẽ thú vị hơn và cũng rộng lớn hơn những người nhỏ gấp nhiều lần, nhưng sẽ không còn những thứ hai hồn nhiên và thoải mái vui cười như thế. 

Ai rồi cũng phải lớn. Mong những ngày thứ hai tiếp theo sẽ thật đáng nhớ.

---
chúng mình còn có thể mặc đồng phục bao nhiêu lâu nữa?


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Lưu bút gửi mùa hạ

  ngày 21 tháng 6 năm 2024 Còn chưa đầy một tuần nữa là thi trung học phổ thông quốc gia, các cậu miệt mài ôn luyện đến mức bỏ bê sức khỏe của chính mình, chỉ có tớ cứ như kẻ lạc loài cứ mải miết bộ hành về quá khứ, chỉ để ôm lấy những kỉ niệm như bọt biển đang dần biến tan ngay trong lòng bàn tay, ngay trước mắt tớ, dù tớ đã cố gắng nắm chặt nó lại lâu thật lâu.  Căn phòng tớ đang nằm có cửa sổ hướng thẳng ra bầu trời, bất chợt tớ nhìn thấy bầu trời sao trong và xanh quá, rộng lớn vô cùng đến mức có thể chứa đựng đủ đầy mười hai năm làm học sinh. Và tớ thầm cảm thán mùa hạ sao đẹp thế, nhưng tại sao mùa hạ lại lấy đi tư cách làm học sinh của chúng mình.  Một tháng vừa qua tớ sống với nỗi nhớ, nỗi nhớ về tuổi học trò đã qua, xen kẽ với niềm tin về một tương lai phía trước đang rộng mở. Nỗi nhớ cổ vũ tớ tiến lên để tỏa sáng rực rỡ hơn nữa, nhưng cũng chính nỗi nhớ cứ khiến bước chân tớ cứ mãi dừng lại mà chẳng dám bước đi. Tớ sợ tớ sẽ không có những mùa hạ rực rỡ như mùa h...

[Xanh - 07]

Nguồn ảnh: Mộc Khi sự tiếc nuối không nói được bằng lời Tháng tư, gió và nắng phả vào má, thơm lên tóc, quấn quít bên tà áo trắng tinh, và quyện vào những giọt nước mắt của chúng mình - chỉ còn một tháng nữa sẽ bế giảng. Chúng mình trở thành "cựu học sinh". Chúng mình quẩn quanh với bài thi, bài đánh giá năng lực, với tốt nghiệp, với nguyện vọng được nâng niu và lựa chọn kĩ càng sau mười hai năm đèn sách. Nhưng chúng mình cũng tất bật trong những nỗi nhớ, những tưởng tượng vu vơ, rằng ngày này năm sau ta sẽ là ai và ta đang làm gì, ngày này năm sau, mười tám vĩnh viễn nằm lại ở sân trường, chỉ có sự hoài niệm giăng tràn trong nghĩ suy của những đứa trẻ vẫn chưa tin rằng mình đã lớn.  Bàn chân mình cố kiềm giữ lấy những hạt cát đang nằm ở dưới chân, nhưng chỉ cần một đợt sóng to là cuốn đi hết tất cả, để lại mình với đôi chân ướt, cảm nhận những hạt cát nhỏ bé trôi theo biển dù cho bàn chân mình đã co lại giữ chặt. Gió mơn man thổi làm rối mái tóc, sau một đợt sóng, dưới b...

2023

1706 Trong khi tôi đang mải loay hoay với đống đồ không biết xử lý như thế nào, đột nhiên một bóng dáng vừa xa lạ vừa thân quen chạy xốc tới làm tôi trong một khắc chẳng hiểu chuyện gì đang diễn tiến. Chưa hết giật mình, thân thể đột nhiên mất thăng bằng mà bị đưa lên không trung, rồi "hạ cánh" ở bờ vai rắn chắc chẳng quen biết. Tôi bị anh quay hai vòng trên trời, rồi anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất, trong lớp áo khoác dày cộp để chống chọi lại thời tiết khắc nghiệt ở trời tây, cả khuôn mặt tôi chìm trong lớp áo len ấy, vẫn cảm thấy ấm áp vì có một bàn tay to lớn áp lên mặt, nâng niu đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng là thế, nhưng tôi lại rung động rất lâu. Mùi hương của anh là gì, tôi chẳng có cảm nhận rõ, vì khi ấy mọi giác quan của tôi bị đông cứng mất rồi. Những gì hiện ra trong tâm trí tôi lúc ấy, cứ hệt như một thước phim quay chậm, trong hàng vạn thân người ở chốn đông, đôi mắt anh cứ một mực nhìn tôi mà bước tới, dù cho cơ thể nhỏ bé của tôi như lọt thỏ...

[Xanh - 01]

Nguồn ảnh: im_heulwen Ngày đầu tiên Ngày đầu tiên - là vạch xuất phát cho tương lai, là cái thắt nơ đẹp đẽ gửi lại quá khứ đã đi xa tự bao giờ, là cái chìa khóa để mỗi người tự mở ra những món quà mà bản thân xứng đáng nhận được sau bao nhiêu nỗ lực. Giờ đây, một kẻ sắp phải đi xa lại lấy tư cách của một kẻ mới chập chững bước vào, thiệt khập khiễng biết bao.  "Ngày đầu tiên" mình nhận ra mình không còn "nhỏ tuổi" nữa, là lúc mình biết hạt cát thời gian đã dần đến giới hạn, chẳng bao lâu nữa nó sẽ chảy hết, thời gian vô tình sẽ đẩy chúng mình không thương tiếc - những kẻ chới với muốn ở lại một cú thật đau ra đời. Chỉ khi nhận ra mình chẳng còn thì giờ mà vô tư, chẳng còn một khắc nào để bản thân ngơi nghỉ, khi đó mình mới hối hận vì sao "lúc ấy", vì sao "khi đó" mình đã không sống hết mình hơn, không tự tin hơn, không dám hé mở hơn. Đó là cảm giác bất lực và vô phương, vì chẳng biết làm gì để mọi thứ trở lại như cũ, cứ thả mặc bọn chúng chảy trô...