![]() |
Nguồn ảnh: im_heulwen |
Ngày đầu tiên
Ngày đầu tiên - là vạch xuất phát cho tương lai, là cái thắt nơ đẹp đẽ gửi lại quá khứ đã đi xa tự bao giờ, là cái chìa khóa để mỗi người tự mở ra những món quà mà bản thân xứng đáng nhận được sau bao nhiêu nỗ lực. Giờ đây, một kẻ sắp phải đi xa lại lấy tư cách của một kẻ mới chập chững bước vào, thiệt khập khiễng biết bao.
"Ngày đầu tiên" mình nhận ra mình không còn "nhỏ tuổi" nữa, là lúc mình biết hạt cát thời gian đã dần đến giới hạn, chẳng bao lâu nữa nó sẽ chảy hết, thời gian vô tình sẽ đẩy chúng mình không thương tiếc - những kẻ chới với muốn ở lại một cú thật đau ra đời. Chỉ khi nhận ra mình chẳng còn thì giờ mà vô tư, chẳng còn một khắc nào để bản thân ngơi nghỉ, khi đó mình mới hối hận vì sao "lúc ấy", vì sao "khi đó" mình đã không sống hết mình hơn, không tự tin hơn, không dám hé mở hơn. Đó là cảm giác bất lực và vô phương, vì chẳng biết làm gì để mọi thứ trở lại như cũ, cứ thả mặc bọn chúng chảy trôi và biến chuyển với thời không vô tận không lúc nào là không thôi mới và khắc nghiệt, không lúc nào là không chạy đua. Chỉ có mình mới lầm lì ngơi nghỉ ở "ngày đầu tiên" mình nhận ra mọi thứ đang dần đến hồi kết. Và bạn đồng hành của những đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn ấy, gia đình là một mảnh ghép lớn, thầy cô là một mảnh ghép cần thiết, và bạn bè là những mảnh ghép làm cho tuổi xuân trở nên trọn vẹn.
Ngày đầu tiên mình khóc là ngày đầu tiên mình ra đời. Ngày đầu tiên mình khóc ở ngoài đường vì mình không có được món đồ chơi mà mình muốn. Ngày đầu tiên mình khóc vì sự ra đi của một ai đó, là vì mình nhận thức được rằng họ sẽ không trở về nữa. Ngày đầu tiên mình khóc vì điểm kém đã khiến mình chẳng còn tự tin vào bản thân. Ngày đầu tiên mình khóc vì đổ oan khiến mình trở nên chán ghét mọi người. Mình đã có rất nhiều ngày đầu tiên khóc, với tất cả những cung bậc cảm xúc khác nhau. À, còn là ngày đầu tiên khóc vì tình cảm của mình chẳng được bạn ấy chấp nhận.
Nhưng mà ngày đầu tiên "tụi mình" khóc, đó phải chăng là ngày tụi mình nhận ra chẳng còn được ở bên nhau? Ngày đầu tiên có những người xa lạ, không máu mủ ruột rà khóc chung với mình, đó thật ra cũng là một điều gì đó thật lạ lẫm.
Ngày đầu tiên tụi mình đến với nhau, bằng một sự ngây thơ cần thiết của tuổi 15, cũng xen lẫn một chút sự lo sợ của tuổi 16, giá trị của tuổi 17 kéo tụi mình lại gần nhau hơn, và sự hối tiếc của tuổi 18 khiến tụi mình chẳng thể kìm nổi nước mắt. Tụi mình biết, ngày đầu tiên cũng như là ngày cuối cùng, tụi mình khóc chung, tụi mình có nhau giữa ngôi nhà chung rộng lớn ấy. Ngày mai đến, mỗi người một nơi, mỗi phương một kẻ, cái duyên trong chừng ấy năm ngắn ngủi mà đậm sâu, chẳng biết có bền nổi trước cuộc đời quá rộng? Người đi trước sẽ tặc lưỡi mà mãi chẳng có một câu trả lời thỏa đáng, còn chúng mình - những đứa trẻ thơ một mực tin rồi có thể sẽ trở lại.
Mái trường - thật sự là một điều gì đó kì diệu, "về lại trường xưa", hay thực ra là về tìm lại những con người và những thời khắc ấy? Là nó, chứng kiến những bước chân đầu đời, cũng là nó, nhìn thấy những bước chân cuối cùng rời xa nơi ấy. Là nó, lau khô nước mắt cho những đứa trẻ lần đầu tập đi, nhưng chẳng thể làm những đứa trẻ sắp lớn phải ngừng khóc. Người ta nói nhớ nhà, nhưng mà, người ta cũng nhớ trường lắm.
Ra trường rồi, chẳng thể về được nữa. Vì có mình, chẳng có "tụi mình", vì có bây giờ, nhưng chẳng có "lúc ấy". Tụi mình sẽ chẳng bao giờ có thể như lúc trước, chẳng có thể vô tư cười đùa như tuổi 16, và chẳng cùng nhau tiến bộ như tuổi 17, cũng chẳng thể sớt san bao lo âu của tuổi 18. Mỗi chúng ta, đều có nhau vào một khoảnh khắc nào đó trong đời, khoảnh khắc ấy sẽ đóng băng vào trái tim, và chúng ta, chẳng thể nào tìm thấy khoảnh khắc như thế một lần nào nữa. Rồi mỗi người vẫn sẽ tin, sẽ bấu víu vào cái gì đó gọi là vĩnh cửu, là mãi mãi, là trường tồn, là những gì có thể kéo dài được sự gắn bó với nhau qua thời gian, là nỗ lực trong vô vọng ngăn thời gian đừng chảy mà hãy dừng lại.
Tất nhiên, mong muốn ấy là vô lý, sự thật là thời gian đang trôi, chúng ta chứng kiến sự xa cách đang dần gõ cửa theo một cách rất riêng với từng người. Đó có thể là ngày đầu tiên không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên hành lang, không còn những buổi sáng cùng nhau đi xuống căntin, không còn giờ ra chơi cùng nhau đá cầu, cũng chẳng còn những buổi học cúp tiết, và chẳng có thể ăn vụng cùng nhau như chúng ta đã từng. Mỗi người sẽ đi đến một nơi khác nhau, và khung cảnh buổi sớm mai hôm ấy, khung cảnh tiếng trống từng nhịp mạnh mẽ vang lên như lưỡi dao cắt đứt sự liên hệ với mái trường, rằng chúng ta đã tốt nghiệp, chúng ta chẳng còn thuộc về trường nữa. Ngày đầu tiên chúng ta thật sự lớn đã bắt đầu như thế.
---
Ngày đầu tiên ấy, là ngày đầu tiên đầy tiếng cười mà cũng đầy nước mắt.
Mỗi đứa sẽ là một ánh đèn nhỏ trong bầu trời đầy sao, và những tán cây là chúng nó, sẽ ủi an và cổ vũ cho ánh đèn cô độc ấy.
Mỗi đứa là một ánh đèn, không cô đơn.
Nhận xét
Đăng nhận xét