![]() |
Nguồn ảnh: Mộc |
Tụi mình và thế giới
Sẽ có những ngày cả thế giới như đang chống lại mình, nhưng thật may mắn làm sao khi có những người vẫn vì mình mà chống lại thế giới. Tụi mình là những chiếc lá, vẫn đang "lá lành đùm lá rách" để cùng nhau cười với thế giới này.
Mình thấy người lớn thật giỏi, giọng nói vẫn đều đều kể về bi kịch xảy ra với họ ngày hôm qua, ngày mà họ dường như mất đi một nửa thế giới dù đôi tay mảnh khảnh đang run rẩy. Mình không thấy họ khóc, hoặc là họ đang cố giấu, hoặc là nước mắt họ chảy ngược vào trong, hoặc là họ chẳng còn nước mắt để khóc nữa. Biến cố xảy đến, họ chẳng được nghỉ ngơi, họ chẳng được như chúng mình chạy đến nép sau lưng ba mẹ, bóng lưng đã chẳng còn sức sống trước cú sốc của họ lại trở nên vững chãi hơn bao giờ hết. Nhìn bóng lưng thôi cũng đủ thấy họ đã gồng mình như thế nào để đối diện với thế giới rồi, cái gầy guộc đáng thương, sự cô đơn đến đáng sợ. Những ngày tiếp theo, họ một mình ở trong ngôi nhà ấy mà chẳng biết có lòng có vui nổi.
Người lớn giỏi che giấu đến mức, hơi thở dài nặng nề của họ cũng hóa thành nhịp hít thở sinh học bình thường. Giọt nước mắt đau đớn của họ cũng hóa thành giọt nước mắt vì bụi bay qua. Và dáng vẻ run rẩy cũng được bao biện rằng đang nhún lạnh. Tuổi trẻ, tụi mình đối diện với những mất mát chẳng ai ngờ trước.
Là người bạn hôm qua mới gặp; là người cô hôm qua về trường vẫn còn ôm lấy mình thật chặt; là người thầy mới đạp xe ngang nhà mình ngày hôm qua; là bác hàng xóm vẫn cười với mình ba ngày trước; là người chị mình vẫn hằng yêu mến; là người anh mình vẫn hằng ngưỡng mộ.
Những người hôm qua vẫn còn gặp đấy, ngoảnh mặt lại đã chẳng thấy đâu. Nhìn những người ở lại mím chặt môi để lệ ngưng chảy, và để bản thân đừng hét lên những câu tuyệt vọng - những đứa trẻ như tụi mình chẳng thể làm gì ngoài việc im lặng chứng kiến tất cả. Sự chia ly quá đỗi bất ngờ cứ tưởng như một cái chớp mắt, tụi mình cũng muốn chớp mắt lại một lần nữa, cũng muốn đi ngủ một lần nữa, để thức dậy mọi người vẫn còn hiện tồn hệt như ngày hôm qua. Tụi mình vẫn còn là những đứa trẻ, đứng trước sự ra đi của mọi người, đứng trước mất mát không ai lường, tụi mình chẳng còn gì ngoài việc chấp nhận mọi thứ.
Tuổi trẻ hay bất cứ độ tuổi nào của chúng mình đều có sự chia ly, chia ly là một điều tất yếu. Nhưng ngàn vạn lần đừng là sự chia ly đi mãi chẳng thấy về. Mình chẳng biết những người bỏ mình đi về thế giới bên kia có ổn không, nhưng mong là ở thế giới bên kia, cũng có hoa có lá, có kỉ niệm và có những niềm thương.
---
ở thế giới này, có bao chiếc lá rách rưới đang cố gắng quây quần, ôm lấy những nỗi đau của nhau, lau đi những giọt nước mắt, động viên nhau cười với ngày mai, vì dù tim có rách đến đâu đi chăng nữa, những chiếc lá một mực tin rằng ngày mai hạnh phúc sẽ luôn đến với nó.
bao chiếc lá ấy là tụi mình.
Nhận xét
Đăng nhận xét