Chuyển đến nội dung chính

[Xanh - 05]

 

Nguồn ảnh: Mộc

Tụi mình và thế giới

Sẽ có những ngày cả thế giới như đang chống lại mình, nhưng thật may mắn làm sao khi có những người vẫn vì mình mà chống lại thế giới. Tụi mình là những chiếc lá, vẫn đang "lá lành đùm lá rách" để cùng nhau cười với thế giới này.

Mình thấy người lớn thật giỏi, giọng nói vẫn đều đều kể về bi kịch xảy ra với họ ngày hôm qua, ngày mà họ dường như mất đi một nửa thế giới dù đôi tay mảnh khảnh đang run rẩy. Mình không thấy họ khóc, hoặc là họ đang cố giấu, hoặc là nước mắt họ chảy ngược vào trong, hoặc là họ chẳng còn nước mắt để khóc nữa. Biến cố xảy đến, họ chẳng được nghỉ ngơi, họ chẳng được như chúng mình chạy đến nép sau lưng ba mẹ, bóng lưng đã chẳng còn sức sống trước cú sốc của họ lại trở nên vững chãi hơn bao giờ hết. Nhìn bóng lưng thôi cũng đủ thấy họ đã gồng mình như thế nào để đối diện với thế giới rồi, cái gầy guộc đáng thương, sự cô đơn đến đáng sợ. Những ngày tiếp theo, họ một mình ở trong ngôi nhà ấy mà chẳng biết có lòng có vui nổi.

Người lớn giỏi che giấu đến mức, hơi thở dài nặng nề của họ cũng hóa thành nhịp hít thở sinh học bình thường. Giọt nước mắt đau đớn của họ cũng hóa thành giọt nước mắt vì bụi bay qua. Và dáng vẻ run rẩy cũng được bao biện rằng đang nhún lạnh. Tuổi trẻ, tụi mình đối diện với những mất mát chẳng ai ngờ trước. 

Là người bạn hôm qua mới gặp; là người cô hôm qua về trường vẫn còn ôm lấy mình thật chặt; là người thầy mới đạp xe ngang nhà mình ngày hôm qua; là bác hàng xóm vẫn cười với mình ba ngày trước; là người chị mình vẫn hằng yêu mến; là người anh mình vẫn hằng ngưỡng mộ. 

Những người hôm qua vẫn còn gặp đấy, ngoảnh mặt lại đã chẳng thấy đâu. Nhìn những người ở lại mím chặt môi để lệ ngưng chảy, và để bản thân đừng hét lên những câu tuyệt vọng - những đứa trẻ như tụi mình chẳng thể làm gì ngoài việc im lặng chứng kiến tất cả. Sự chia ly quá đỗi bất ngờ cứ tưởng như một cái chớp mắt, tụi mình cũng muốn chớp mắt lại một lần nữa, cũng muốn đi ngủ một lần nữa, để thức dậy mọi người vẫn còn hiện tồn hệt như ngày hôm qua. Tụi mình vẫn còn là những đứa trẻ, đứng trước sự ra đi của mọi người, đứng trước mất mát không ai lường, tụi mình chẳng còn gì ngoài việc chấp nhận mọi thứ. 

Tuổi trẻ hay bất cứ độ tuổi nào của chúng mình đều có sự chia ly, chia ly là một điều tất yếu. Nhưng ngàn vạn lần đừng là sự chia ly đi mãi chẳng thấy về. Mình chẳng biết những người bỏ mình đi về thế giới bên kia có ổn không, nhưng mong là ở thế giới bên kia, cũng có hoa có lá, có kỉ niệm và có những niềm thương. 

---
ở thế giới này, có bao chiếc lá rách rưới đang cố gắng quây quần, ôm lấy những nỗi đau của nhau, lau đi những giọt nước mắt, động viên nhau cười với ngày mai, vì dù tim có rách đến đâu đi chăng nữa, những chiếc lá một mực tin rằng ngày mai hạnh phúc sẽ luôn đến với nó.

bao chiếc lá ấy là tụi mình.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Lưu bút gửi mùa hạ

  ngày 21 tháng 6 năm 2024 Còn chưa đầy một tuần nữa là thi trung học phổ thông quốc gia, các cậu miệt mài ôn luyện đến mức bỏ bê sức khỏe của chính mình, chỉ có tớ cứ như kẻ lạc loài cứ mải miết bộ hành về quá khứ, chỉ để ôm lấy những kỉ niệm như bọt biển đang dần biến tan ngay trong lòng bàn tay, ngay trước mắt tớ, dù tớ đã cố gắng nắm chặt nó lại lâu thật lâu.  Căn phòng tớ đang nằm có cửa sổ hướng thẳng ra bầu trời, bất chợt tớ nhìn thấy bầu trời sao trong và xanh quá, rộng lớn vô cùng đến mức có thể chứa đựng đủ đầy mười hai năm làm học sinh. Và tớ thầm cảm thán mùa hạ sao đẹp thế, nhưng tại sao mùa hạ lại lấy đi tư cách làm học sinh của chúng mình.  Một tháng vừa qua tớ sống với nỗi nhớ, nỗi nhớ về tuổi học trò đã qua, xen kẽ với niềm tin về một tương lai phía trước đang rộng mở. Nỗi nhớ cổ vũ tớ tiến lên để tỏa sáng rực rỡ hơn nữa, nhưng cũng chính nỗi nhớ cứ khiến bước chân tớ cứ mãi dừng lại mà chẳng dám bước đi. Tớ sợ tớ sẽ không có những mùa hạ rực rỡ như mùa h...

[Xanh - 07]

Nguồn ảnh: Mộc Khi sự tiếc nuối không nói được bằng lời Tháng tư, gió và nắng phả vào má, thơm lên tóc, quấn quít bên tà áo trắng tinh, và quyện vào những giọt nước mắt của chúng mình - chỉ còn một tháng nữa sẽ bế giảng. Chúng mình trở thành "cựu học sinh". Chúng mình quẩn quanh với bài thi, bài đánh giá năng lực, với tốt nghiệp, với nguyện vọng được nâng niu và lựa chọn kĩ càng sau mười hai năm đèn sách. Nhưng chúng mình cũng tất bật trong những nỗi nhớ, những tưởng tượng vu vơ, rằng ngày này năm sau ta sẽ là ai và ta đang làm gì, ngày này năm sau, mười tám vĩnh viễn nằm lại ở sân trường, chỉ có sự hoài niệm giăng tràn trong nghĩ suy của những đứa trẻ vẫn chưa tin rằng mình đã lớn.  Bàn chân mình cố kiềm giữ lấy những hạt cát đang nằm ở dưới chân, nhưng chỉ cần một đợt sóng to là cuốn đi hết tất cả, để lại mình với đôi chân ướt, cảm nhận những hạt cát nhỏ bé trôi theo biển dù cho bàn chân mình đã co lại giữ chặt. Gió mơn man thổi làm rối mái tóc, sau một đợt sóng, dưới b...

2023

1706 Trong khi tôi đang mải loay hoay với đống đồ không biết xử lý như thế nào, đột nhiên một bóng dáng vừa xa lạ vừa thân quen chạy xốc tới làm tôi trong một khắc chẳng hiểu chuyện gì đang diễn tiến. Chưa hết giật mình, thân thể đột nhiên mất thăng bằng mà bị đưa lên không trung, rồi "hạ cánh" ở bờ vai rắn chắc chẳng quen biết. Tôi bị anh quay hai vòng trên trời, rồi anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất, trong lớp áo khoác dày cộp để chống chọi lại thời tiết khắc nghiệt ở trời tây, cả khuôn mặt tôi chìm trong lớp áo len ấy, vẫn cảm thấy ấm áp vì có một bàn tay to lớn áp lên mặt, nâng niu đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng là thế, nhưng tôi lại rung động rất lâu. Mùi hương của anh là gì, tôi chẳng có cảm nhận rõ, vì khi ấy mọi giác quan của tôi bị đông cứng mất rồi. Những gì hiện ra trong tâm trí tôi lúc ấy, cứ hệt như một thước phim quay chậm, trong hàng vạn thân người ở chốn đông, đôi mắt anh cứ một mực nhìn tôi mà bước tới, dù cho cơ thể nhỏ bé của tôi như lọt thỏ...