![]() |
Nguồn ảnh: Pinterest.com |
Cả nhà tôi ở với ông bà ngoại, là gia đình thuộc ba thế hệ. Ngôi nhà cấp bốn lọt thỏm giữa hai ngôi nhà cao ba tầng, được sơn màu xanh tươi mới nhưng lúc ấy cũng đã cũ, người ta hay nhớ tới nhà ngoại tôi với hình ảnh một cái tiệm tạp hóa nhỏ, tiệm tạp hóa nhà tôi bán nhiều thứ: nào mì tôm, nào bim bim, nào kẹo, nào bút...
Tôi vẫn còn nhớ những buổi xin ngoại một cây kẹo, hay một gói bánh phồng tôm, như một lẽ thường tình, những lúc như vậy sẽ chạy ra hôn má ngoại một cái thật kêu, ngoại tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng trong ánh mắt lại toàn ý cười, sẽ mắng nhiếc tôi một chút, nhưng lần nào cũng như lần nào, vẫn cho tôi ăn kẹo bánh. Hay khi đã lớn, tôi vẫn thường bắt gặp những đứa trẻ tay cầm toàn tiền lẻ một ngàn hai ngàn đưa cho ông tôi, cái miệng nhỏ chúm chím liến thoắng nói: "Ông ơi cho cháu cái bánh này..." hay "Ông ơi bán cho cháu hai ngàn kẹo...", những lúc như thế, tôi lại thấy đâu đó bóng dáng mình trong đó, và bất chợt vui vẻ.
Lúc nhỏ tôi chẳng nhớ gì nhiều, nhưng tôi chỉ nhớ được vui khi ăn cơm ngoại nấu, cho ngoại cho ăn món cơm rang đường mà bây giờ khi tôi cho các bạn ăn thử đều tấm tắc khen ngon, vui khi nghe ông mỗi tối kể chuyện lịch sử, và vui khi được mẹ cầm tay viết từng nét chữ theo mẫu một cách cẩn thận và tỉ mỉ để kịp bài ngày mai đi học mẫu giáo.
Dẫu tương lai có ra sao, thì đối với tôi, ngôi nhà này vẫn là một kỉ niệm khó quên, hay đơn giản là một người bạn của cả quá khứ và tương lai, bởi vì đâu đâu cũng có kỉ niệm, và nó sẽ gắn bó với tôi lâu hơn thế...
Vâng, vì dù bạn có bao nhiêu ngôi nhà đi chăng nữa, nhà bạn có giàu có sung sướng ra sao đi chăng nữa, thì quý giá nhất vẫn là ngôi nhà nơi bạn sinh ra và lớn lên, ngôi nhà có đầy đủ mọi người, nâng niu và trân trọng bạn.
Nhận xét
Đăng nhận xét