Chuyển đến nội dung chính

Thích Em Không Có Trong Kế Hoạch - Hết


(5) - HẾT

Tối nay mưa to, mưa xối xả.

Hạ đặc biệt thích mưa, bởi vì những buổi tối trời mưa làm nó thư giãn sau những ngày học tập mệt mỏi, tối nào mưa to thì tối đó nó ngủ ngon. Nhưng nó lại có tật sợ sấm.

Nó sợ sấm chẳng biết bắt đầu từ khi nào. Chỉ nghe mẹ kể lại rằng, lúc nó ba tuổi đi mẫu giáo, trời mưa giông sấm chớp, nó ở trên lớp khóc không ngừng nghỉ. Mẹ nó phải dầm mưa chạy từ nhà lên với nó.

Hôm nay ba mẹ cùng em nó đi du lịch với ba mẹ Minh. Vốn dĩ từ hôm nó đi nhổ răng ấy, qua ngày hôm sau là ba mẹ nó xách gói đi luôn, bỏ lại nó với Minh ở nhà. 

Nó với hắn vẫn thường xuyên nhắn tin qua lại. Biết ba hắn cũng đi du lịch, nó suốt ngày nhắn tin bảo hắn ăn uống đàng hoàng, không được bỏ bữa, hệt như cô người yêu vậy. 

Hạ có những lúc thấy ngại vì mình quan tâm người ta quá trớn, nhưng mà nó lỡ crush Minh rồi, không quan tâm hắn thì quan tâm ai đây? Thật may khi mà hắn cũng không chán ghét những tin nhắn của nó mà còn nhiệt tình đáp lại nữa.

Nhưng mà nói thật nha, do nó không biết, chứ Minh bên này mỗi lần nhận tin nhắn của nó là sướng rơn cả người ấy chứ, còn hạ quyết tâm rước nó về dinh nhanh nhất có thể.

[...]

Hạ vừa ngồi trong chăn vừa xem phim, một tay ôm gấu bông, một tay ăn snack khoai tây mà nó mua lúc chiều, tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Trời mưa thế này sướng nhất là được nằm trong chăn coi phim đó nha!

Nhưng con người có bao giờ lường trước được tương lai đâu, vốn dĩ ba mẹ nó đi chơi một phần vì thời tiết những ngày tới không mưa. Bởi vì cả nhà biết nó sợ sấm nên cố ý chọn ngày nắng ráo mà đi.

"Đoàng" một tiếng thật to, trên trời lóe lên một tia chớp dài, ngoài trời lúc này còn mưa to hơn. Nó vì tiếng sấm mà giật nảy mình, thâm tâm đã bắt đầu lo sợ, tay chân đã bắt đầu run.

Nó sợ lắm, nhưng thầm nhủ bản thân phải kiên trì cố gắng. Không nghĩ nhiều, nó lập tức bật âm lượng ti vi to nhất để át đi tiếng sấm, cố gắng chạy nhanh thật nhanh bật hết điện trong nhà lên rồi chui tọt vào chăn. Chỉ có như vậy thì nỗi sợ trong nó mới được giảm bớt.

Trong lúc nó cố gắng đi đến phòng khách thì "Đoàng" một cái nữa, lúc này điện cúp, nó hoảng sợ thật rồi!

Hạ ngồi xổm xuống cạnh ghế sofa, nước mắt nóng hổi bắt đầu chảy ra như suối, sợ hãi nức nở khóc.

Điện thoại bên cạnh nó kêu, tay nó run run nhấc máy nghe, chỉ nghe được tiếng mẹ Dương lo lắng. Nó không còn đủ sức mở miệng đáp lại, bởi vì sấm càng ngày càng to.

- Hạ! Có sao không con! Bật đèn hết lên con nhé, con có nghe mẹ nói không...?

Nghe thì có nghe đấy chứ, nhưng nó không đáp lại được, nó sợ quá! Ba ơi, mẹ ơi, Minh ơi, đến cứu Hạ với!

Năm phút sau, cửa nhà nó vọng đến tiếng gõ cửa, sau đó thì nghe giọng hắn hét to:

- Hạ! Mở cửa cho Minh! Hạ!

Nó ngơ ngác lắng nghe giọng hắn hét, định thần lại một chút, Minh lớp trưởng đấy ư? Minh đến cứu nó đấy ư? Nó lững thững bước đến mở cửa.

Nghe tiếng chốt cửa vừa mở, hắn đã vội mở mạnh ra. Đập vào mắt hắn là hình ảnh cô bạn hắn nước mắt giàn giụa, tay chân run rẩy không thôi. Minh hốt hoảng, vội vàng dùng cơ thể đã thấm đẫm nước mưa ôm chặt lấy nó:

- Không sao rồi... có mình đây... không sao rồi...

[...]

Hạ thức dậy cũng là chuyện của bảy giờ sáng hôm sau, nó đang nằm trên cái giường thân quen của nó, vươn vai một cái, chợt nhớ ra chuyện gì đó... Ơ, không phải hôm qua Minh ở đây à?! Vậy thì Minh ở đâu rồi?!

Hạ xốc tung chăn, hai chân vội vàng chạy ra phòng khách thì chợt sững lại. Trước mặt Hạ là hắn đang nằm ngủ trên sofa, hơi thở bình lặng, còn có chút co người lại, chắc vì lạnh.

Hạ không hiểu sao lúc đó nhìn hắn bình yên ngủ ở đó, nước mắt lại chảy, nó thút thít khóc.

Nó không hiểu vì sao, nhưng việc hắn ở đây làm nó xúc động và an tâm.

Hình như tiếng nó khóc làm hắn tỉnh giấc. Minh thấy Hạ thút thít thì lo lắng, chạy đến ôm nó một cái thật chặt.

- Sao mới sáng mà cậu lại khóc rồi?

Cả hai ôm nhau cả một buổi, hỏi han đủ kiểu mới biết hóa ra nó xúc động vô cùng với sự quan tâm của Minh, nên đã không kìm được nước mắt. Từ trước đến nay nó chưa bao giờ nhận được sự quan tâm nào to như vậy từ một người con trai, trừ ba nó ra.

Nó lại thích hắn hơn, thích nhiều lắm ấy. Thích đến nỗi chỉ muốn hắn là của một mình nó thôi, thích đến nỗi mỗi ngày đều muốn gặp và nói chuyện với hắn. 

Mặc dù hai đứa là bạn cùng bàn, nhưng thử nghĩ xem, một ngày đẹp trời nào đó, có bạn gái xinh đẹp hơn nó, học giỏi hơn nó đến tỏ tình với Minh thì sao?! Thì sao trăng gì nữa! Nó mất Minh chứ sao trăng gì!

Vậy thì tại sao không thổ lộ tình cảm của nó ngay bây giờ đi?! Bây giờ còn không có ai, chỉ có hai người mà thôi. Nghĩ là làm, nó hỏi hắn:

- Minh này.

- Hửm?

- Cậu có thích ai không thế?

- Thích hả, có á.

- Ai thế?

- Bạn ấy dễ thương lắm, luôn tươi cười vui vẻ. Học còn giỏi, lại còn chăm chỉ, mỗi lần cười lên như mặt trời tỏa sáng vậy đó. Mọi biểu cảm của cậu ấy trong mắt tớ đều dễ thương, thậm chí khi cậu ấy đau răng tớ cũng thấy dễ thương nữa... - hắn nhìn Hạ dịu dàng, chỉ tiếc là Hạ thấp quá nên nhìn không ra, đôi mắt của hắn lúc nào cũng hướng về phía nó...

Hạ nghe nói vậy thì ỉu xìu, nhỏ nhẹ hỏi:

- Chắc cậu ấy... dễ thương lắm ha. Học giỏi lại xinh đẹp vậy mà...

- Cậu tự luyến vậy luôn à?

- Hả?

Nó mới đầu không hiểu Minh đang nói gì. Xong chợt nhận ra nãy giờ hai đứa nói chuyện giống như trong mấy bộ truyện ngôn tình mà nó hay đọc nè. Nó vừa nói crush của Minh dễ thương, học giỏi còn xinh đẹp thì Minh lại nói nó tự luyến... Chẳng phải gián tiếp nói nó là crush của Minh ư?

Chắc vậy á! Ý nghĩa rõ mồn một vậy mà.

Hạ nghĩ Minh cũng thích nó là đầu óc liền bay lên thiên đường, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh, cái miệng cứ cười không khép lại được. 

Nó liều mình ngoắc ngoắc hắn, ra hiệu cho hắn cúi xuống rồi nói nhỏ vào tai hắn:

- Minh này, nói nhỏ cậu nghe nè, tớ cũng thích cậu, thích lắm luôn á!

Minh nghe vậy thì trố to con mắt, không ngờ nó lại "bạo" như vậy. Nhưng mà không sao, chỉ cần là nó thì tất cả mọi thứ Minh đều thích.

- Vậy hả? Tớ cũng thích cậu!

- Vậy mình làm người yêu của nhau nha? - ngại không cơ chứ, đáng lẽ câu này phải là của hắn, nhưng nó lại giành nói trước mất rồi.

- Tớ đồng ý. - hắn vừa nói vừa nắm lấy tay nó, nháy nháy mắt rất chi là đểu nữa, làm tim Hạ cứ đập loạn cả lên.

Sau màn tỏ tình không ngờ trước, nhuộm đầy không khí là một mùi mờ ám và ngại ngùng. Hạ từ lúc nãy đến giờ mặt vẫn chưa thôi đỏ, còn hắn thì cứ nắm chặt tay nó, vành tai cũng đã đỏ lên rồi.

Cái không khí này xấu hổ quá!

Thôi thì đánh bạo vậy, dù gì cũng là người yêu của nhau rồi. 

Nghĩ là làm, hắn nhoài người tới, ôm lấy nó đang xấu hổ nghĩ ngợi lung tung.

- Tớ ôm cậu một chút được không?

- Được... được chứ...

Hạ không ngờ Minh lại chủ động ôm nó, cả người cứng ngắc.

Không khí lại mờ ám quá đi...

- Hạ! Ba mẹ về rồi đây! Tối qua có sao không con?

Và ngay sau đó là tiếng mở cửa "sầm" một cái. Ba Tuấn mẹ Dương, cô Khuê chú Kiệt cùng với nhóc Hàn đều thấy hai đứa nó ôm nhau thắm thiết. Hai đứa nghe tiếng cửa mở thì giật mình như người vừa làm chuyện xấu, vội vã bỏ nhau ra, khuôn mặt đều thể hiện sự chột dạ.

Cả bốn người lớn đều ngưng lại một giây, sau đó không tự chủ mà đóng cửa lại:

- Bố mẹ xin lỗi!! Hai đứa cứ tiếp tục!!



                                                                                    

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Lưu bút gửi mùa hạ

  ngày 21 tháng 6 năm 2024 Còn chưa đầy một tuần nữa là thi trung học phổ thông quốc gia, các cậu miệt mài ôn luyện đến mức bỏ bê sức khỏe của chính mình, chỉ có tớ cứ như kẻ lạc loài cứ mải miết bộ hành về quá khứ, chỉ để ôm lấy những kỉ niệm như bọt biển đang dần biến tan ngay trong lòng bàn tay, ngay trước mắt tớ, dù tớ đã cố gắng nắm chặt nó lại lâu thật lâu.  Căn phòng tớ đang nằm có cửa sổ hướng thẳng ra bầu trời, bất chợt tớ nhìn thấy bầu trời sao trong và xanh quá, rộng lớn vô cùng đến mức có thể chứa đựng đủ đầy mười hai năm làm học sinh. Và tớ thầm cảm thán mùa hạ sao đẹp thế, nhưng tại sao mùa hạ lại lấy đi tư cách làm học sinh của chúng mình.  Một tháng vừa qua tớ sống với nỗi nhớ, nỗi nhớ về tuổi học trò đã qua, xen kẽ với niềm tin về một tương lai phía trước đang rộng mở. Nỗi nhớ cổ vũ tớ tiến lên để tỏa sáng rực rỡ hơn nữa, nhưng cũng chính nỗi nhớ cứ khiến bước chân tớ cứ mãi dừng lại mà chẳng dám bước đi. Tớ sợ tớ sẽ không có những mùa hạ rực rỡ như mùa h...

[Xanh - 07]

Nguồn ảnh: Mộc Khi sự tiếc nuối không nói được bằng lời Tháng tư, gió và nắng phả vào má, thơm lên tóc, quấn quít bên tà áo trắng tinh, và quyện vào những giọt nước mắt của chúng mình - chỉ còn một tháng nữa sẽ bế giảng. Chúng mình trở thành "cựu học sinh". Chúng mình quẩn quanh với bài thi, bài đánh giá năng lực, với tốt nghiệp, với nguyện vọng được nâng niu và lựa chọn kĩ càng sau mười hai năm đèn sách. Nhưng chúng mình cũng tất bật trong những nỗi nhớ, những tưởng tượng vu vơ, rằng ngày này năm sau ta sẽ là ai và ta đang làm gì, ngày này năm sau, mười tám vĩnh viễn nằm lại ở sân trường, chỉ có sự hoài niệm giăng tràn trong nghĩ suy của những đứa trẻ vẫn chưa tin rằng mình đã lớn.  Bàn chân mình cố kiềm giữ lấy những hạt cát đang nằm ở dưới chân, nhưng chỉ cần một đợt sóng to là cuốn đi hết tất cả, để lại mình với đôi chân ướt, cảm nhận những hạt cát nhỏ bé trôi theo biển dù cho bàn chân mình đã co lại giữ chặt. Gió mơn man thổi làm rối mái tóc, sau một đợt sóng, dưới b...

2023

1706 Trong khi tôi đang mải loay hoay với đống đồ không biết xử lý như thế nào, đột nhiên một bóng dáng vừa xa lạ vừa thân quen chạy xốc tới làm tôi trong một khắc chẳng hiểu chuyện gì đang diễn tiến. Chưa hết giật mình, thân thể đột nhiên mất thăng bằng mà bị đưa lên không trung, rồi "hạ cánh" ở bờ vai rắn chắc chẳng quen biết. Tôi bị anh quay hai vòng trên trời, rồi anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất, trong lớp áo khoác dày cộp để chống chọi lại thời tiết khắc nghiệt ở trời tây, cả khuôn mặt tôi chìm trong lớp áo len ấy, vẫn cảm thấy ấm áp vì có một bàn tay to lớn áp lên mặt, nâng niu đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng là thế, nhưng tôi lại rung động rất lâu. Mùi hương của anh là gì, tôi chẳng có cảm nhận rõ, vì khi ấy mọi giác quan của tôi bị đông cứng mất rồi. Những gì hiện ra trong tâm trí tôi lúc ấy, cứ hệt như một thước phim quay chậm, trong hàng vạn thân người ở chốn đông, đôi mắt anh cứ một mực nhìn tôi mà bước tới, dù cho cơ thể nhỏ bé của tôi như lọt thỏ...

[Xanh - 01]

Nguồn ảnh: im_heulwen Ngày đầu tiên Ngày đầu tiên - là vạch xuất phát cho tương lai, là cái thắt nơ đẹp đẽ gửi lại quá khứ đã đi xa tự bao giờ, là cái chìa khóa để mỗi người tự mở ra những món quà mà bản thân xứng đáng nhận được sau bao nhiêu nỗ lực. Giờ đây, một kẻ sắp phải đi xa lại lấy tư cách của một kẻ mới chập chững bước vào, thiệt khập khiễng biết bao.  "Ngày đầu tiên" mình nhận ra mình không còn "nhỏ tuổi" nữa, là lúc mình biết hạt cát thời gian đã dần đến giới hạn, chẳng bao lâu nữa nó sẽ chảy hết, thời gian vô tình sẽ đẩy chúng mình không thương tiếc - những kẻ chới với muốn ở lại một cú thật đau ra đời. Chỉ khi nhận ra mình chẳng còn thì giờ mà vô tư, chẳng còn một khắc nào để bản thân ngơi nghỉ, khi đó mình mới hối hận vì sao "lúc ấy", vì sao "khi đó" mình đã không sống hết mình hơn, không tự tin hơn, không dám hé mở hơn. Đó là cảm giác bất lực và vô phương, vì chẳng biết làm gì để mọi thứ trở lại như cũ, cứ thả mặc bọn chúng chảy trô...