Chuyển đến nội dung chính

Thích Em Không Có Trong Kế Hoạch (1)

 

(1)


Ngày tập trung của trường cấp II Trí Nhất, không khí nhộn nhịp vui vẻ, trong đám đông lộn xộn ấy, có cô bé thấp thấp mang váy yếm dễ thương, buộc tóc đuôi ngựa, vài sợi rơi lả tả trước mặt, cô bé ấy tên Hạ.

Hạ thở dài, hôm nay là ngày tập trung của trường. Ba mẹ rõ ràng tối qua hứa mai đưa nó và em đến trường. Sáng nay lại tất tả vắt chân lên cổ mà chạy, họ có chuyện gấp.

Lúc Hạ thức dậy thì đã không có người đâu, chỉ thấy tờ giấy note nhỏ xinh đính trước có dòng chữ viết vội của mẹ.

Thở dài ra một hơi, nó lấy bánh mì trong tủ lạnh, bật bếp cho dầu vào, đổ trứng, thêm chút tiêu. Rót sữa tươi vào cốc, cho vào lò vi sóng đun nóng lên. Lại tranh thủ gọi em Hàn dậy vệ sinh cá nhân.

Bảy giờ, hai chị em khóa cửa nẻo kĩ càng, Hạ dắt xe đạp ra đèo Hàn tới trường của nó - mầm non Thân Ái, không quên hôn Hàn một miếng thật kêu:

- Hàn vào lớp ngoan, chiều chị đến đón nhé. - Rồi mới an tâm đạp xe đi.

Tới trường, tra bảng thông báo một hồi, mới biết phòng của nó là phòng số 2, lớp chuyên A. Hạ ngồi xuống bên ghế đá, hồi tưởng lại những năm cấp một của mình...

Nó làm lớp trưởng, được vài đứa con trai để ý, con gái thì thân thiện miễn bàn, có chơi có chịu không bao giờ chia bè chia phái, lúc đó vui biết bao.

Nhớ hồi cả lớp chia tay nó, ai cũng khóc sướt mướt, nó cũng khóc, bởi vì cả lớp sẽ học trường cấp II liên cấp, nhưng nó và ba đứa khác chuyển đi vì đậu vào trường khác.   

Loa nhà trường thông báo làm nó giật hết cả mình, hớt hải chạy về lớp học, xếp hàng chờ cô gọi tên.

Cô chủ nhiệm nó tên Hương, nhìn cô ấy năng nổ lắm. Nó được gọi tên, ngồi ở bàn áp chót, bên cạnh nó là một cậu trai đang đọc sách. Nhìn mái tóc đen hơi rối, Hạ bất giác nghe được mùi hương bạc hà thoang thoảng đâu đây, nhẹ nhàng cực kỳ...

Dù sao thì cũng là người mới, chào hỏi chút cũng không sao, thế là nó mon men lại gần cậu con trai làm quen:

- Chào cậu, mình là Thanh Hạ, rất vui được làm quen, sau này chiếu cố nhiều rồi.

Cậu kia không nói không rằng, hạ quyển sách xuống một tí tẹo, lộ ra đôi mắt đen thăm thẳm, vô hình khiến người ta không cưỡng lại mà muốn nhìn thêm...

Không nói gì liền nhìn sách đọc tiếp, một lời cũng không đáp lại, thậm chí cũng không có một cái bắt tay, một nụ cười luôn.

Gì đây? Ý gì đây? Nó cảm thấy mình bị khinh thường không hề nhẹ, nó đã hảo cảm chào hỏi thân thiện, cậu kia không những không đáp lại, còn coi như nó không có mặt. Hạ ngay lập tức đưa vào danh sách đen.

Sau một hồi ổn định chỗ, cô giáo bắt đầu tiến hành bầu ban cán sự lớp. Nhìn vào danh sách rồi quét mắt xuống cả lớp, cô bỗng nhiên hô to tên nó:

- Dương Thanh Hạ.

Hạ nghe cô gọi lại bị giật mình một cái nữa, khuôn mặt cứng đơ, nó nhanh chóng giơ tay và hô "Có!"

- Em làm lớp phó học tập nhé.

Cô nói, làm nó hoàn hồn trở lại, ngu ngốc đưa tay chỉ lên mình "Em ạ?". Sau không nhanh không chậm trả lời:

- Cũng được cô ạ.

Chủ nhiệm hài lòng gật đầu, ra hiệu cho nó ngồi xuống, nó thở phào nhẹ nhõm, đoạn nhìn qua bên kia, thấy cậu trai bị mình đưa vào danh sách đen lúc nãy đang nhìn mình, nó cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Chủ nhiệm hô to cái tên tiếp theo, hắn không nhanh không chậm đứng dậy, nhãn nhã thong dong hô "Có".

Ồ, hóa ra hắn tên Minh, cái tên nghe cũng hay phết.

Hắn được chủ nhiệm phân làm lớp trưởng. Hạ liền biết sau này nó và hắn sẽ thường xuyên đụng mặt nhau.

Tiếp theo là bài khảo sát chất lượng học sinh giỏi. Giám thị phát đề như bình thường, nó cũng làm như bình thường.

Duy chỉ có câu cuối là hơi khó, nó tối qua chưa có ôn dạng này, nó bắt đầu lo lắng. Nó muốn ở trong top 3 của lớp, như vậy sẽ dễ hơn.

Một tờ giấy được đẩy qua phía nó, cái giật mình thứ ba trong một buổi sáng của nó, cảm giác như mình đang làm chuyện gì xấu, quay qua thì thấy Minh làm bài như chưa có chuyện gì xảy ra. 

Khảo sát thì vẫn khảo sát nhưng vẫn tò mò, dẫu có thể đó là tài liệu, nhưng nó vẫn mở ra.

Hóa ra là gợi ý câu cuối, mặc dù hơi run, nó bất giác nhoẻn miệng cười, suy nghĩ một chút rồi nhanh nhanh làm bài, miệng cũng cười tươi hơn.

Hắn thấy tất cả, lặng lẽ thu vào kí ức...

Nộp bài xong, Hạ thở phào nhẹ nhõm, nụ cười vẫn thường trực trên môi. Nhưng lại nhanh chóng ỉu xìu, lúc nãy nó coi gợi ý Minh gửi, cũng như là chép tài liệu đi?!

Nó chẳng biết làm sao, bèn cho chuyện ấy sang một bên, nhắc nhở bản thân lần sau phải ôn bài cho kĩ. Không quên quay qua người lúc nãy cho nó gợi ý, bẽn lẽn cười:

- Hihi, ngại quá, lúc nãy cảm ơn cậu.

Vành tai nó đã phiếm hồng do xấu hổ.

Nó đâu biết, bây giờ nó dễ thương đến lạ, mái tóc đen dài mượt mà ngang vai, buộc lên, một vài sợi tùy ý rơi xuống, tóc mái tùy tiện lả tả trước trán khiến cho người ta nhìn vào cho một chút gì đó không nói nên lời; đôi mắt to tròn lấp lánh, sống mũi không cao lắm, làn da trắng mịn, môi căng mọn, còn có đồi núi nhỏ xinh xinh...

Tai hắn đột nhiên đỏ lên!!! Tim đập nhanh hơn một chút. Hít sâu vài hơi ổn định tinh thần, giọng nói trầm ổn của hắn cất lên:

- Tên Nguyễn Khắc Minh, rất vui được làm quen.

Giọng nói hắn, nghe sao hay đến thế!!

---

30/04/2021 - Sophia Trang




Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Lưu bút gửi mùa hạ

  ngày 21 tháng 6 năm 2024 Còn chưa đầy một tuần nữa là thi trung học phổ thông quốc gia, các cậu miệt mài ôn luyện đến mức bỏ bê sức khỏe của chính mình, chỉ có tớ cứ như kẻ lạc loài cứ mải miết bộ hành về quá khứ, chỉ để ôm lấy những kỉ niệm như bọt biển đang dần biến tan ngay trong lòng bàn tay, ngay trước mắt tớ, dù tớ đã cố gắng nắm chặt nó lại lâu thật lâu.  Căn phòng tớ đang nằm có cửa sổ hướng thẳng ra bầu trời, bất chợt tớ nhìn thấy bầu trời sao trong và xanh quá, rộng lớn vô cùng đến mức có thể chứa đựng đủ đầy mười hai năm làm học sinh. Và tớ thầm cảm thán mùa hạ sao đẹp thế, nhưng tại sao mùa hạ lại lấy đi tư cách làm học sinh của chúng mình.  Một tháng vừa qua tớ sống với nỗi nhớ, nỗi nhớ về tuổi học trò đã qua, xen kẽ với niềm tin về một tương lai phía trước đang rộng mở. Nỗi nhớ cổ vũ tớ tiến lên để tỏa sáng rực rỡ hơn nữa, nhưng cũng chính nỗi nhớ cứ khiến bước chân tớ cứ mãi dừng lại mà chẳng dám bước đi. Tớ sợ tớ sẽ không có những mùa hạ rực rỡ như mùa h...

2023

1706 Trong khi tôi đang mải loay hoay với đống đồ không biết xử lý như thế nào, đột nhiên một bóng dáng vừa xa lạ vừa thân quen chạy xốc tới làm tôi trong một khắc chẳng hiểu chuyện gì đang diễn tiến. Chưa hết giật mình, thân thể đột nhiên mất thăng bằng mà bị đưa lên không trung, rồi "hạ cánh" ở bờ vai rắn chắc chẳng quen biết. Tôi bị anh quay hai vòng trên trời, rồi anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất, trong lớp áo khoác dày cộp để chống chọi lại thời tiết khắc nghiệt ở trời tây, cả khuôn mặt tôi chìm trong lớp áo len ấy, vẫn cảm thấy ấm áp vì có một bàn tay to lớn áp lên mặt, nâng niu đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng là thế, nhưng tôi lại rung động rất lâu. Mùi hương của anh là gì, tôi chẳng có cảm nhận rõ, vì khi ấy mọi giác quan của tôi bị đông cứng mất rồi. Những gì hiện ra trong tâm trí tôi lúc ấy, cứ hệt như một thước phim quay chậm, trong hàng vạn thân người ở chốn đông, đôi mắt anh cứ một mực nhìn tôi mà bước tới, dù cho cơ thể nhỏ bé của tôi như lọt thỏ...

[Xanh - 07]

Nguồn ảnh: Mộc Khi sự tiếc nuối không nói được bằng lời Tháng tư, gió và nắng phả vào má, thơm lên tóc, quấn quít bên tà áo trắng tinh, và quyện vào những giọt nước mắt của chúng mình - chỉ còn một tháng nữa sẽ bế giảng. Chúng mình trở thành "cựu học sinh". Chúng mình quẩn quanh với bài thi, bài đánh giá năng lực, với tốt nghiệp, với nguyện vọng được nâng niu và lựa chọn kĩ càng sau mười hai năm đèn sách. Nhưng chúng mình cũng tất bật trong những nỗi nhớ, những tưởng tượng vu vơ, rằng ngày này năm sau ta sẽ là ai và ta đang làm gì, ngày này năm sau, mười tám vĩnh viễn nằm lại ở sân trường, chỉ có sự hoài niệm giăng tràn trong nghĩ suy của những đứa trẻ vẫn chưa tin rằng mình đã lớn.  Bàn chân mình cố kiềm giữ lấy những hạt cát đang nằm ở dưới chân, nhưng chỉ cần một đợt sóng to là cuốn đi hết tất cả, để lại mình với đôi chân ướt, cảm nhận những hạt cát nhỏ bé trôi theo biển dù cho bàn chân mình đã co lại giữ chặt. Gió mơn man thổi làm rối mái tóc, sau một đợt sóng, dưới b...

[Xanh - 01]

Nguồn ảnh: im_heulwen Ngày đầu tiên Ngày đầu tiên - là vạch xuất phát cho tương lai, là cái thắt nơ đẹp đẽ gửi lại quá khứ đã đi xa tự bao giờ, là cái chìa khóa để mỗi người tự mở ra những món quà mà bản thân xứng đáng nhận được sau bao nhiêu nỗ lực. Giờ đây, một kẻ sắp phải đi xa lại lấy tư cách của một kẻ mới chập chững bước vào, thiệt khập khiễng biết bao.  "Ngày đầu tiên" mình nhận ra mình không còn "nhỏ tuổi" nữa, là lúc mình biết hạt cát thời gian đã dần đến giới hạn, chẳng bao lâu nữa nó sẽ chảy hết, thời gian vô tình sẽ đẩy chúng mình không thương tiếc - những kẻ chới với muốn ở lại một cú thật đau ra đời. Chỉ khi nhận ra mình chẳng còn thì giờ mà vô tư, chẳng còn một khắc nào để bản thân ngơi nghỉ, khi đó mình mới hối hận vì sao "lúc ấy", vì sao "khi đó" mình đã không sống hết mình hơn, không tự tin hơn, không dám hé mở hơn. Đó là cảm giác bất lực và vô phương, vì chẳng biết làm gì để mọi thứ trở lại như cũ, cứ thả mặc bọn chúng chảy trô...