Chuyển đến nội dung chính

Nó, và Quang Trung

 Nó, và Quang Trung

Ba mươi năm không ngắn không dài, nhưng cũng đủ để đời người có thêm nhiều cột mốc, đủ để nhận ra những niềm yêu và giá trị trong cuộc sống. Nó đứng trước ngôi trường mà nó từng không muốn lớn; tấm biển “TRƯỜNG TRUNG HỌC CƠ SỞ QUANG TRUNG” giờ đây đã ngả màu, nó đang đứng trước nơi chất chứa những kỉ niệm rất đẹp.

Nhưng nó lại sợ, cảnh còn nhưng người đã đi mất. Chỉ còn nó đứng một mình nơi cổng trường quen thuộc. Thầy cô không còn là những người cũ, mà là thế hệ mới, học sinh cũng không phải là những đứa trẻ hàng xóm nó hay thấy, mà là những đứa trẻ lạ hoắc lạ huơ; trường cũng không còn màu vàng của kí ức, trường giờ đây đã khang trang hơn, hiện đại hơn, đẹp hơn,... duy chỉ có nó mang tâm hồn cũ cũng đã ngả màu đến thăm trường.

Nó đã khác xưa nhiều, không còn vô lo vô nghĩ, cũng không hồn nhiên và vô tư như lúc trước. Thời gian khiến người ta ngộ ra được nhiều điều, mà mãi sau này nó mới biết, khi rời khỏi trường nó sẽ không còn được thầy cô che chở và yêu thương như con, không là những buổi đạp xe tới trường trên con đường quen thuộc, cũng không còn những bài giảng của thầy và câu chuyện của cô khiến nó say sưa lắng nghe, cũng không còn những buổi ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ viết câu chuyện cho chính mình.

Nó cũng từng ghét bạn, nghỉ chơi; nó cũng ghét dò bài và kiểm tra; từng đi học trễ bị sao đỏ ghi tên; nó cũng từng ăn vụng bị thầy cô bắt được; nó từng tra tài liệu và cũng đã từng copy. Nó cũng như bao học sinh khác, cũng đã từng như vậy.

Có lẽ đối với họ, Quang Trung chỉ là một chặng phải đi trong vô vàn ngã rẽ của cuộc đời. Nhưng đối với nó, Quang Trung không chỉ là cấp hai, Quang Trung còn là gia đình, còn là nơi để trở về. Nó đôi lúc không muốn lớn, vì sẽ không có nơi nào thứ hai như Quang Trung có thầy thương nó thiệt nhiều, có cô quan tâm nó biết bao nhiêu. Nói nó yêu trường cũng đúng, nhưng nói nó biết ơn và trân trọng vì đã được Quang Trung yêu thương, dạy dỗ, cho nó thêm niềm tin, động lực để trở thành người tử tế cũng không sai.

Nó nhớ lớp học lúc nào cũng ồn ào, hành lang luôn có tiếng cười rộn rã, nhớ tiếng giảng bài của thầy cô, nhớ cái tổ nghịch ngợm mà biết bao thương mến. Nhớ thầy lúc nào cũng xoa đầu nó trìu mến, nhớ cô lúc nào cũng nhìn nó mỉm cười. Nhớ những lần tự hào vì được điểm 10, nhớ những lần buồn bã vì không hoàn thành bài thi...

Nó nhớ nhiều lắm, nhớ rất nhiều. Đứng trước Quang Trung, kí ức về ngày tháng cấp hai như được “mở khóa”, cứ hiện lên mãi không dứt. Nó nhớ lúc nó đi thi, chưa bao giờ mà nó hồi hộp như thế, chưa bao giờ nó ý thức trọng trách của nó lớn lao như thế. Dù đó là gánh nặng lớn, nó vẫn cảm thấy biết ơn vì thầy cô và cả trường đã đặt niềm tin vào nó, biết ơn vì đã để nó được trải nghiệm những thứ lần đầu tiên trong đời.

Quang Trung không chỉ là nơi cho nó những kiến thức mới, Quang Trung còn là nơi nuôi dưỡng những ước mơ, nơi chứng kiến nó nỗ lực, là nơi nhìn thấy tình cảm của nó dành cho những người mà nó yêu thương.

Mặc dù bây giờ đã lớn, nhưng nó tin Quang Trung sẽ luôn chờ nó trở về, luôn chờ nó về với một phiên bản hoàn hảo hơn và tử tế hơn. Quang Trung là nơi chứa đựng kỉ niệm mà nó từng một thời lấy đó làm động lực cố gắng, Quang Trung là nơi giúp nó dang đôi cánh bay về phía trời cao rộng lớn, Quang Trung sẽ luôn là nơi mở rộng vòng ôm chào đón nó trở về.

Bốn năm gắn bó với Quang Trung không dài, nhưng đủ cho Quang Trung chiếm một phần quan trọng trong trái tim. Lần đầu tiên nó thấy thầy giáo nào cũng thương học trò, cô giáo nào cũng tâm huyết với học sinh. Lần đầu tiên nó thấy các thầy như cha, các cô như mẹ, luôn quan tâm và lo lắng, luôn tâm huyết với từng bài giảng và luôn hi vọng về tương lai của những đứa trẻ mình dạy dỗ, dẫu biết thầy cô còn khó khăn bộn bề, còn bao nhiêu thứ phải lo, còn nhiều gánh nặng cần san sẻ, còn nhiều những thứ ưu tư sầu muộn khác.

Còn có nhiều kỉ niệm, nhiều thứ đáng nhớ nữa, tất cả ập đến đột ngột nhưng đầy ngọt ngào khiến nó không thể nào ngừng nhớ về, ngưng xúc động. Giọt nước mắt chảy từ khóe mắt, rồi rất nhanh thấm vào da thịt, tiếc nuối vì không thể quay lại thời khắc xưa cũ, một cái nắm tay ấm áp đưa nó trở về thực tại:

- Mẹ ơi, đi thôi mẹ.

Hôm nay nó đến Quang Trung không chỉ là một cô học trò cũ, nó bây giờ là người mẹ dẫn con ngày đầu đi đến trường. Ba mươi năm trước, nó gặp Quang Trung trong trời thu đầy gió, gửi cho Quang Trung những ước mơ đẹp đẽ của thanh xuân. Ba mươi năm sau, nó đến Quang Trung với đứa con nhỏ, nhờ Quang Trung giữ giúp con ước mơ, nhờ Quang Trung nuôi dưỡng con trở thành một con người lương thiện và tử tế.

Cảm ơn và xin lỗi Quang Trung vì tất cả!

---

TTTT


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Lưu bút gửi mùa hạ

  ngày 21 tháng 6 năm 2024 Còn chưa đầy một tuần nữa là thi trung học phổ thông quốc gia, các cậu miệt mài ôn luyện đến mức bỏ bê sức khỏe của chính mình, chỉ có tớ cứ như kẻ lạc loài cứ mải miết bộ hành về quá khứ, chỉ để ôm lấy những kỉ niệm như bọt biển đang dần biến tan ngay trong lòng bàn tay, ngay trước mắt tớ, dù tớ đã cố gắng nắm chặt nó lại lâu thật lâu.  Căn phòng tớ đang nằm có cửa sổ hướng thẳng ra bầu trời, bất chợt tớ nhìn thấy bầu trời sao trong và xanh quá, rộng lớn vô cùng đến mức có thể chứa đựng đủ đầy mười hai năm làm học sinh. Và tớ thầm cảm thán mùa hạ sao đẹp thế, nhưng tại sao mùa hạ lại lấy đi tư cách làm học sinh của chúng mình.  Một tháng vừa qua tớ sống với nỗi nhớ, nỗi nhớ về tuổi học trò đã qua, xen kẽ với niềm tin về một tương lai phía trước đang rộng mở. Nỗi nhớ cổ vũ tớ tiến lên để tỏa sáng rực rỡ hơn nữa, nhưng cũng chính nỗi nhớ cứ khiến bước chân tớ cứ mãi dừng lại mà chẳng dám bước đi. Tớ sợ tớ sẽ không có những mùa hạ rực rỡ như mùa h...

[Xanh - 07]

Nguồn ảnh: Mộc Khi sự tiếc nuối không nói được bằng lời Tháng tư, gió và nắng phả vào má, thơm lên tóc, quấn quít bên tà áo trắng tinh, và quyện vào những giọt nước mắt của chúng mình - chỉ còn một tháng nữa sẽ bế giảng. Chúng mình trở thành "cựu học sinh". Chúng mình quẩn quanh với bài thi, bài đánh giá năng lực, với tốt nghiệp, với nguyện vọng được nâng niu và lựa chọn kĩ càng sau mười hai năm đèn sách. Nhưng chúng mình cũng tất bật trong những nỗi nhớ, những tưởng tượng vu vơ, rằng ngày này năm sau ta sẽ là ai và ta đang làm gì, ngày này năm sau, mười tám vĩnh viễn nằm lại ở sân trường, chỉ có sự hoài niệm giăng tràn trong nghĩ suy của những đứa trẻ vẫn chưa tin rằng mình đã lớn.  Bàn chân mình cố kiềm giữ lấy những hạt cát đang nằm ở dưới chân, nhưng chỉ cần một đợt sóng to là cuốn đi hết tất cả, để lại mình với đôi chân ướt, cảm nhận những hạt cát nhỏ bé trôi theo biển dù cho bàn chân mình đã co lại giữ chặt. Gió mơn man thổi làm rối mái tóc, sau một đợt sóng, dưới b...

2023

1706 Trong khi tôi đang mải loay hoay với đống đồ không biết xử lý như thế nào, đột nhiên một bóng dáng vừa xa lạ vừa thân quen chạy xốc tới làm tôi trong một khắc chẳng hiểu chuyện gì đang diễn tiến. Chưa hết giật mình, thân thể đột nhiên mất thăng bằng mà bị đưa lên không trung, rồi "hạ cánh" ở bờ vai rắn chắc chẳng quen biết. Tôi bị anh quay hai vòng trên trời, rồi anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất, trong lớp áo khoác dày cộp để chống chọi lại thời tiết khắc nghiệt ở trời tây, cả khuôn mặt tôi chìm trong lớp áo len ấy, vẫn cảm thấy ấm áp vì có một bàn tay to lớn áp lên mặt, nâng niu đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng là thế, nhưng tôi lại rung động rất lâu. Mùi hương của anh là gì, tôi chẳng có cảm nhận rõ, vì khi ấy mọi giác quan của tôi bị đông cứng mất rồi. Những gì hiện ra trong tâm trí tôi lúc ấy, cứ hệt như một thước phim quay chậm, trong hàng vạn thân người ở chốn đông, đôi mắt anh cứ một mực nhìn tôi mà bước tới, dù cho cơ thể nhỏ bé của tôi như lọt thỏ...

[Xanh - 01]

Nguồn ảnh: im_heulwen Ngày đầu tiên Ngày đầu tiên - là vạch xuất phát cho tương lai, là cái thắt nơ đẹp đẽ gửi lại quá khứ đã đi xa tự bao giờ, là cái chìa khóa để mỗi người tự mở ra những món quà mà bản thân xứng đáng nhận được sau bao nhiêu nỗ lực. Giờ đây, một kẻ sắp phải đi xa lại lấy tư cách của một kẻ mới chập chững bước vào, thiệt khập khiễng biết bao.  "Ngày đầu tiên" mình nhận ra mình không còn "nhỏ tuổi" nữa, là lúc mình biết hạt cát thời gian đã dần đến giới hạn, chẳng bao lâu nữa nó sẽ chảy hết, thời gian vô tình sẽ đẩy chúng mình không thương tiếc - những kẻ chới với muốn ở lại một cú thật đau ra đời. Chỉ khi nhận ra mình chẳng còn thì giờ mà vô tư, chẳng còn một khắc nào để bản thân ngơi nghỉ, khi đó mình mới hối hận vì sao "lúc ấy", vì sao "khi đó" mình đã không sống hết mình hơn, không tự tin hơn, không dám hé mở hơn. Đó là cảm giác bất lực và vô phương, vì chẳng biết làm gì để mọi thứ trở lại như cũ, cứ thả mặc bọn chúng chảy trô...