![]() |
Nguồn ảnh: pinterest.com |
mắt và tay
Ngày xưa có Hoa và có Lá, Lá và Hoa hẹn ước mãi cùng nhau.
Hoa nói rằng Hoa sẽ nở vào ngày Lá mệt mỏi
Lá nói rằng sẽ lau mi thật khẽ khi mắt Hoa ưu sầu
Ở khu vườn ấy, có hai kẻ lặng lẽ
Là Hoa, là Lá - là mắt, là tay
Có hai kẻ lang thang, la cà trên phố nhỏ. Hai kẻ tách biệt với đám đông xa lạ, hai kẻ cứ chạy, mặc ngày nắng ngày mưa. Rồi khi gió thưa lưa đưa họ đến chốn lạ, họ cười rồi tiếp tục cùng nhau, chạy thật nhanh về thiên hà rộng lớn, hai trái tim bỗng dưng đập hai nhịp đồng đều.
Loáng thoáng nghe tiếng người đời nói: "Kìa, hai kẻ điên".
Nhưng thật ra, ai cũng từng là "kẻ điên" trong câu chuyện của người khác; cũng từng là "kẻ lập dị" trong tâm trí của người ta. Hay ít nhất, từng là kẻ ngốc nghếch trong lời nói của những người xa lạ.
Ai chắc cũng muốn bản thân một lần làm "kẻ điên", để phiêu trong gió, để bay cùng mây, để tìm thấy người kia bên trong khung cửa sổ, để có thể đón lấy vòng ôm ấm áp của người mà bản thân chờ thật lâu mới thấy. Đôi lúc, muốn làm kẻ điên vì thật sự mệt rồi.
.
Hôm nay Lá và Hoa cùng nhau bay về cánh đồng, dừng lại trên quốc lộ rộng lớn, hực hơi nóng của nhựa đường, chói chang ánh nắng của mặt trời, hít lấy hơi mát của màn đêm, thu vào mắt bầu trời mênh mông lấp lánh ánh sao. Lá và Hoa thấy gì?
Lá thấy có cô bán cá kiên nhẫn đạp từng nhịp xe, yên sau là một thúng cá lớn được ướp lạnh.
Lá thấy có bác nông dân chân lấm tay bùn, cần mẫn trên đồng ruộng rộng lớn.
Hoa thấy có con mèo nhỏ tha đàn con đi tìm miếng ăn bên sọt rác. Thấy có chú Husky mới được chủ dẫn đi ăn no nê.
Lá thấy người bà chầm chậm đạp xe chở cháu đi học về.
Hoa thấy một nhà bốn người chật kín trên xe máy, mặt tươi phơi phới vì được về quê. Hoa thấy một nhà bốn người thong thả, ung dung trên xe hơi hiện đại.
Lá thấy người than khóc, vì có người vừa mới ra đi ngay giữa đường. Thấy người mẹ hạnh phúc rơi nước mắt khi chuyển dạ ngay trên vỉa hè.
Hoa thấy cậu bé mặt lanh lợi, tay đen nhẻm cầm một xấp vé số dày. Lại thấy một cậu bé mặc đồ hiệu, tay cầm điện thoại đời mới vui vẻ chơi.
Lá thấy cô bé học sinh chạy lại giúp cô bán rau đang vội vã nhặt những bó rau bị rớt do rổ đựng bị hỏng. Thấy cô bé dửng dưng với bà lão đang muốn qua đường.
Hoa thấy có hai cậu bé tiểu học hét thật to nhắc chú đi xe phải bật chân chống. Lại thấy hai cậu bé ngỗ nghịch ném đá vô con tàu đang chạy trên đường ray.
Hoa thấy có chú công nhân phờ phạc sau một ngày làm việc mệt mỏi. Cũng thấy một chú công nhân mừng rỡ khi công trình mình tâm huyết vừa mới được hoàn thành.
Lá thấy một sinh viên xa nhà xa vừa khóc vừa gọi điện thoại, vì mấy năm nay không thể về thăm nhà. Lá cũng thấy một tân sinh viên hào hứng lần đầu lên phố, vì học đại học có thể chăm sóc cho bản thân, đồng thời phụng dưỡng cho cha mẹ.
Hoa thấy có người mẹ địu theo đứa con quét rác trong từng con hẻm nhỏ. Có người mẹ mỉm cười vì mới mua đồ chơi cho con, và mong niềm vui nhỏ mừng rỡ đang chờ mình ở nhà.
Lá thấy bác bán bánh chưng vẫn tiếng rao quen thuộc nhưng không mấy ai mua. Thấy tiệm bánh đắt hàng bán không khi nào nghỉ tay.
Hoa thấy cậu bé vừa khóc vừa đòi mẹ cho ở nhà mà không muốn đi học. Hoa bất chợt thấy cô bé hào hứng được đến trường, vì em nghèo, bây giờ em mới được đến trường lần đầu tiên.
Lá thấy một cậu học sinh len lén lau nước mắt khi quay bước tạm biệt ngôi trường mình từng yêu. Lá thấy những đứa bé cấp I đang háo hức ngày đầu tiên đi học.
Hoa thấy người thầy nhiều vết nhăn, mặt đầy nước mắt vì không được dạy đám nhóc quậy phá nữa. Cũng thấy một cô giáo trẻ đang trông chờ được gặp những đứa trẻ ở vùng cao.
Hoa thấy có chiếc xe cứu thương kêu inh ỏi chở người bệnh mà sự sống dần héo hon. Đối diện là chiếc xe chở cô bé bị trọc đầu, nhưng mặt vẫn tươi, vì cô bé chiến thắng ung thư và trở về nhà tiếp tục hành trình mới.
Lá thấy có chiếc xe ô tô sang trọng, người cha mặc vest bảnh bao, người mẹ áo đầm thanh lịch đón con ở trường. Cũng cạnh đấy, là cô bé mặc váy đồng phục cũ, cặp cũ, giày cũ, áo cũ, vẫn vui vẻ khi thấy ba mẹ mặc chiếc áo công nhân đã bạc màu thời gian đến đón mình về.
Hoa thấy có bà lão phúc hậu hạnh phúc bên đại gia đình lớn. Nhưng có một ông lão cô đơn không ai bầu bạn lúc xế chiều.
Lá thấy một nam một nữ đượm buồn vì mới chia tay. Cũng thấy có cặp đôi hạnh phúc vì từ nay về sau mình có nhau rồi.
Hoa và Lá cứ đi, đi mãi, đi nhiều nơi, gặp nhiều người, rồi gặp cầu vồng thật đẹp, thật lung linh, thật huyền diệu.
.
- Em kể như vậy, anh có viết được không?
- Được chứ, em kể cho anh nhiều như vậy, anh sẽ viết thật hay. Em có muốn anh viết điều gì không?
- Dạ không, em chỉ muốn anh đừng lấy nước mắt để rửa mặt mỗi buổi sáng, cũng đừng tự mò mẫm tìm thuốc để hút trong đêm tối khiến bản thân bị thương. Em chỉ muốn anh đừng buồn nữa, cũng đừng dằn vặt mình. Em vẫn cứ là đôi mắt của anh, và anh vẫn cứ viết về những điều anh thích như lúc trước, qua đôi mắt của em, nhé?
Nhận xét
Đăng nhận xét