
HAPPY BIRTHDAY KUDO SHINICHI
Hôm nay, 04/05/2021 - sinh nhật của Kudo Shinichi cũng là Edogawa Conan <3 chúc cậu mãi luôn đẹp trai, mãi là tình đầu của bọn tui, và luôn có trong mình lý tưởng cuồng nhiệt nhất!
From fan girl của Akai Shuichi with luv UwU.
Ngoại truyện này tui viết về Ran và Shinichi, couple tui ngừng viết được hai năm rồi. Mặc dù cách viết sẽ khác đi đôi chút, nhưng mong mọi người đón đọc và nhận xét :3
-----
Tớ có một anh người yêu làm thám tử tên Kudo Shinichi.
Tớ và anh ấy chuyển về sống chung với nhau rồi, được ba tháng chứ chả đùa.
Khi chuyển về ở chung, tớ mới tá hỏa phát hiện ra anh ấy có rất nhiều tật xấu. Quần áo vứt lung tung, ăn xong thì bỏ đó, còn cái bàn làm việc kìa, cả một đống lộn xộn luôn!!! Mori Ran đây tớ tức!!! Tức không nói nên lời, tại sao một con người ngăn nắp như tớ, rất ghét sự bừa bộn mà đi yêu cái tên lười biếng lại lôi thôi này nhỉ? Không biết đâu, chắc do "yêu" đó.
- Shinichi, Anh dọn bàn ngay cho em!! - Tớ cầm cái chổi chà, mắt có thể phát ra "tia lửa" bất kì lúc nào, trừng mắt nhìn con người chậm chạp ở trên giường kia từ từ ngồi dậy, còn ngáp ngắn ngáp dài.
- Rồi rồi... anh đi làm liền đây.
Giọng nói mới tội nghiệp làm sao, nhưng mà tớ đã "miễn dịch" với cái loại nũng nịu này từ lâu rồi nhé, định nịnh nọt để tớ dọn cho hả? Mơ đi nhé.
Nhưng cũng không quên ôm hôn tớ một cái đầy tình tứ.
Nhìn Shinichi lười biếng đi sắp xếp từng quyển sách ngăn nắp rồi lau dọn bàn ghế sạch sẽ, tớ thấy dễ thương quá đi mất, liền chụp tấm lưng trần rộng lớn của anh ấy đăng lên story: "Mình có một anh osin chất lượng cao nè".
Chỉ năm phút, mấy cái icon cảm xúc cứ bay lên không ngớt, tớ cười ngất, người yêu tớ cũng đáng giá quá đi mất. Trong cơn vui thì nghe điện thoại của Shinichi reo, nghe giọng nói chuyện thì biết là Hattori gọi đến rồi. Hattori và Kazuha cũng ghê lắm đấy nhé, có với nhau hai đứa rồi, dễ thương lắm. Shinichi cũng muốn có, nhưng mà tớ thì chưa muốn bây giờ, tớ muốn bắt nạt người yêu mình thêm vài năm nữa cơ, haha.
- Hả, mày nói gì cơ?
Shinichi "Hả" một cái bất ngờ lắm. Tớ thấy anh ấy mở điện thoại ra lướt xem vài cái rồi nhìn tớ bằng ánh mắt lưu manh vô cùng, còn "hừ" nhẹ một cái. Tớ tò mò muốn hỏi chuyện gì ghê cơ, nhưng bữa nay ăn gì mà đâm "chảnh" không hỏi anh ấy, muốn để anh ấy tự khai.
Nhưng mà tại sao Shinichi lại tăng tốc dọn dẹp nhanh thế nhỉ? Chỉ thoáng một cái là xong. Tớ trố mắt ngạc nhiên, quay qua quay lại thì thấy người ta dọn dẹp xong rồi, còn phủi phủi tay chạy vội ra vệ sinh cá nhân rồi nhảy qua ôm chầm tớ hôn ngấu nghiến.
Mori Ran tớ đây đường đường thi karate cấp Thành phố mà bị tên này cưỡng hôn không cách nào thoát ra được, lần nào cũng thế! Tớ đập đập vòm ngực săn chắc của anh mấy cái liền mới biết điều mà nhả ra. Lem hết son của tớ luôn, thế mà tên nào đấy còn sảng khoái liếm liếm cái lưỡi.
- Anh là chó hay sao mà hôn em muốn hư môi luôn vậy hả?? - Tớ một tay che mặt ngại ngùng, một tay không ngừng chỉ trỏ người yêu.
- Ừ, anh là chó đấy, chó thích cắn em.
- Anh vô liêm sỉ vừa thôi nhé.
Tớ giận dỗi bỏ đi lại bị vòng tay nào đó kéo lại ôm vào lòng, còn làm bộ tủi thân đưa điện thoại lên cho tớ coi. Cái tớ coi bây giờ chẳng phải là story tớ đăng mấy phút trước sao?
- Đứa nào đăng hình anh lên còn nói anh là "osin"?
Á à, tớ biết người yêu giận vụ gì rồi nè, còn làm dáng phồng má lên hờn nữa kìa, dễ thương quá đi mất. Quả thật, đối với ai tớ cũng cứng rắn hết, nhưng anh ấy là ngoại lệ, Shinichi làm bất cứ trò gì tớ cũng cười, cười một cách thoải mái mà chẳng lo giữ hình ảnh.
- Ôi chồng yêu, hôm nay anh đẹp trai quá, em thương anh lắm luôn ấyyy.
Tớ cố gắng kéo chữ ra cho giống vẻ nũng nịu, Shinichi đang nhăn mày cũng không nhịn được mà bật cười, kéo tớ vào lòng ôm một cái nữa rồi mới đứng dậy đi thay đồ. Nhìn anh ấy như vậy, tớ không tự chủ mà nở nụ cười.
Anh ấy thay đổi rất nhiều, tớ cũng thay đổi rất nhiều.
Anh ấy lúc trước là một người khá độc đoán, mọi người nói gì cũng không nghe, luôn cho mình là đúng.
Nhưng Shinichi bây giờ dịu dàng lắng nghe tớ, nhún nhường nhận phần sai về bản thân mỗi khi tớ gặp áp lực trong công việc rồi đổ hết lỗi lên đầu anh ấy.
Anh ấy lúc trước rất hay bực tức vô cớ. Nhưng Shinichi nói, mỗi khi nhìn thấy nụ cười của tớ, anh ấy lại không thể bực tức được. Anh ấy lúc trước rất bừa bộn, lại lộn xộn và lắm khuyết điểm, Shinichi bây giờ vẫn còn những khuyết điểm ấy, nhưng ít hơn. Chẳng hạn hôm bữa tớ giả vờ ngủ xem anh ấy sẽ làm gì. Anh ấy mỗi khi làm việc xong sẽ tắt máy tính rồi lên giường đi ngủ luôn. Lúc anh ấy quay lại, thấy tớ đang (giả vờ) ngủ rất ngon, liền cười khổ, nhưng tớ thấy trong ánh mắt của anh đều là dịu dàng, (chắc lo tớ mai dọn dẹp mệt đây) dọn dẹp bàn làm việc lại một tí rồi mới tắt đèn, hôn tớ thật kêu, ôm tớ vào lòng ngủ ngon lành. Tim tớ đập thình thịch, trên môi không biết từ khi nào đã nở nụ cười.
Anh ấy và tớ thuộc kiểu người không thích nói những lời đường mật, chỉ muốn hành động thôi. Anh ấy chẳng bao giờ nói với tớ những câu ngọt ngào trên mạng xã hội, hoặc anh rất ít nói ở ngoài đời. Shinichi chỉ hành động thôi. Shinichi là người nắm tay tớ khi tớ bối rối, ôm lấy tớ khi tớ mệt mỏi, sẵn sàng bỏ dở công việc bay về với tớ khi tớ bệnh... Tớ cảm nhận mỗi việc anh làm cho mình đều chất chứa tình yêu của anh.
Chúng tớ chẳng thích gọi nhau là "bà xã" hay "ông xã", chúng tớ chỉ gọi đối phương bằng tên. Mỗi khi anh ấy gọi "Ran", tiếng gọi ấy cho tớ sự an tâm vô bờ. Chỉ cần nghe câu nói ấy, trong người tớ lại hừng hực khí thế, sẵn sàng đối đầu với khó khăn cuộc sống. Mỗi khi tớ áp lực hay mệt mỏi, anh sẽ ôm tớ vào lòng, rồi dẫn tớ đi ăn ngon. Mỗi khi Shinichi buồn phiền về vụ án, tớ sẽ ôm anh ấy, vỗ về anh ấy chìm vào giấc ngủ.
Chúng tớ đã trải qua như vậy đấy, chẳng hào nhoáng hay hô hào. Chúng tớ chỉ muốn bình yên bên nhau cả đời, cùng trải qua những vui buồn, những khó khăn hay thành công, những sóng gió hay cầu vồng.
Bây giờ chúng tớ đã kết hôn được hai năm rồi. Tớ và Shinichi rất hạnh phúc, nhưng mà Shinichi của tớ chẳng còn là mỹ nam vạn người mê nữa, tớ cũng chẳng còn là thiếu nữ được bao chàng theo đuổi... Vì tớ ăn đồ anh nấu nhiều quá mà bây giờ cả hai lên cân vù vù đây, chắc thời gian tới phải rủ anh ấy đi tập gym thôi hahaha.
À quên, chúng tớ có con rồi đấy, là một bé trai, trộm vía tuấn tú giống ba, xinh xẻo đáng yêu giống mẹ, suốt ngày cứ chí chóe cái miệng nhỏ với ba hoài thôi. Tớ cảm thấy rất hạnh phúc.
Bây giờ cũng đã trễ, tớ nhấc bút nhé. Shinichi đang đứng cạnh tớ đây này, tay cầm ly sữa nóng giục tớ mau uống kẻo nguội, còn hỏi tớ đang viết về cái gì vậy. Hôm nay là sinh nhật anh ấy, đương nhiên là viết về chuyện chúng tớ và viết về anh ấy rồi, tớ ôm Shinichi thật chặt.
"Chúc mừng sinh nhật, Shinichi của em!"
13:31/04/05/2021.
Mori Ran.
Nhận xét
Đăng nhận xét