Chuyển đến nội dung chính

Happy Birthday Kudo Shinichi

 

HAPPY BIRTHDAY KUDO SHINICHI

Hôm nay, 04/05/2021 - sinh nhật của Kudo Shinichi cũng là  Edogawa Conan <3 chúc cậu mãi luôn đẹp trai, mãi là tình đầu của bọn tui, và luôn có trong mình lý tưởng cuồng nhiệt nhất!

From fan girl của Akai Shuichi with luv UwU.

Ngoại truyện này tui viết về Ran và Shinichi, couple tui ngừng viết được hai năm rồi. Mặc dù cách viết sẽ khác đi đôi chút, nhưng mong mọi người đón đọc và nhận xét :3

-----
Tớ có một anh người yêu làm thám tử tên Kudo Shinichi.

Tớ và anh ấy chuyển về sống chung với nhau rồi, được ba tháng chứ chả đùa.

Khi chuyển về ở chung, tớ mới tá hỏa phát hiện ra anh ấy có rất nhiều tật xấu. Quần áo vứt lung tung, ăn xong thì bỏ đó, còn cái bàn làm việc kìa, cả một đống lộn xộn luôn!!! Mori Ran đây tớ tức!!! Tức không nói nên lời, tại sao một con người ngăn nắp như tớ, rất ghét sự bừa bộn mà đi yêu cái tên lười biếng lại lôi thôi này nhỉ? Không biết đâu, chắc do "yêu" đó.

- Shinichi, Anh dọn bàn ngay cho em!! - Tớ cầm cái chổi chà, mắt có thể phát ra "tia lửa" bất kì lúc nào, trừng mắt nhìn con người chậm chạp ở trên giường kia từ từ ngồi dậy, còn ngáp ngắn ngáp dài.

- Rồi rồi... anh đi làm liền đây.

Giọng nói mới tội nghiệp làm sao, nhưng mà tớ đã "miễn dịch" với cái loại nũng nịu này từ lâu rồi nhé, định nịnh nọt để tớ dọn cho hả? Mơ đi nhé.

Nhưng cũng không quên ôm hôn tớ một cái đầy tình tứ.

Nhìn Shinichi lười biếng đi sắp xếp từng quyển sách ngăn nắp rồi lau dọn bàn ghế sạch sẽ, tớ thấy dễ thương quá đi mất, liền chụp tấm lưng trần rộng lớn của anh ấy đăng lên story: "Mình có một anh osin chất lượng cao nè".

Chỉ năm phút, mấy cái icon cảm xúc cứ bay lên không ngớt, tớ cười ngất, người yêu tớ cũng đáng giá quá đi mất. Trong cơn vui thì nghe điện thoại của Shinichi reo, nghe giọng nói chuyện thì biết là Hattori gọi đến rồi. Hattori và Kazuha cũng ghê lắm đấy nhé, có với nhau hai đứa rồi, dễ thương lắm. Shinichi cũng muốn có, nhưng mà tớ thì chưa muốn bây giờ, tớ muốn bắt nạt người yêu mình thêm vài năm nữa cơ, haha.

- Hả, mày nói gì cơ?

Shinichi "Hả" một cái bất ngờ lắm. Tớ thấy anh ấy mở điện thoại ra lướt xem vài cái rồi nhìn tớ bằng ánh mắt lưu manh vô cùng, còn "hừ" nhẹ một cái. Tớ tò mò muốn hỏi chuyện gì ghê cơ, nhưng bữa nay ăn gì mà đâm "chảnh" không hỏi anh ấy, muốn để anh ấy tự khai.

Nhưng mà tại sao Shinichi lại tăng tốc dọn dẹp nhanh thế nhỉ? Chỉ thoáng một cái là xong. Tớ trố mắt ngạc nhiên, quay qua quay lại thì thấy người ta dọn dẹp xong rồi, còn phủi phủi tay chạy vội ra vệ sinh cá nhân rồi nhảy qua ôm chầm tớ hôn ngấu nghiến.

Mori Ran tớ đây đường đường thi karate cấp Thành phố mà bị tên này cưỡng hôn không cách nào thoát ra được, lần nào cũng thế! Tớ đập đập vòm ngực săn chắc của anh mấy cái liền mới biết điều mà nhả ra. Lem hết son của tớ luôn, thế mà tên nào đấy còn sảng khoái liếm liếm cái lưỡi. 

- Anh là chó hay sao mà hôn em muốn hư môi luôn vậy hả?? - Tớ một tay che mặt ngại ngùng, một tay không ngừng chỉ trỏ người yêu.

- Ừ, anh là chó đấy, chó thích cắn em.

- Anh vô liêm sỉ vừa thôi nhé.

Tớ giận dỗi bỏ đi lại bị vòng tay nào đó kéo lại ôm vào lòng, còn làm bộ tủi thân đưa điện thoại lên cho tớ coi. Cái tớ coi bây giờ chẳng phải là story tớ đăng mấy phút trước sao?

- Đứa nào đăng hình anh lên còn nói anh là "osin"?

Á à, tớ biết người yêu giận vụ gì rồi nè, còn làm dáng phồng má lên hờn nữa kìa, dễ thương quá đi mất. Quả thật, đối với ai tớ cũng cứng rắn hết, nhưng anh ấy là ngoại lệ, Shinichi làm bất cứ trò gì tớ cũng cười, cười một cách thoải mái mà chẳng lo giữ hình ảnh. 

- Ôi chồng yêu, hôm nay anh đẹp trai quá, em thương anh lắm luôn ấyyy.

Tớ cố gắng kéo chữ ra cho giống vẻ nũng nịu, Shinichi đang nhăn mày cũng không nhịn được mà bật cười, kéo tớ vào lòng ôm một cái nữa rồi mới đứng dậy đi thay đồ. Nhìn anh ấy như vậy, tớ không tự chủ mà nở nụ cười. 

Anh ấy thay đổi rất nhiều, tớ cũng thay đổi rất nhiều.

Anh ấy lúc trước là một người khá độc đoán, mọi người nói gì cũng không nghe, luôn cho mình là đúng.

Nhưng Shinichi bây giờ dịu dàng lắng nghe tớ, nhún nhường nhận phần sai về bản thân mỗi khi tớ gặp áp lực trong công việc rồi đổ hết lỗi lên đầu anh ấy.

Anh ấy lúc trước rất hay bực tức vô cớ. Nhưng Shinichi nói, mỗi khi nhìn thấy nụ cười của tớ, anh ấy lại không thể bực tức được. Anh ấy lúc trước rất bừa bộn, lại lộn xộn và lắm khuyết điểm, Shinichi bây giờ vẫn còn những khuyết điểm ấy, nhưng ít hơn. Chẳng hạn hôm bữa tớ giả vờ ngủ xem anh ấy sẽ làm gì. Anh ấy mỗi khi làm việc xong sẽ tắt máy tính rồi lên giường đi ngủ luôn. Lúc anh ấy quay lại, thấy tớ đang (giả vờ) ngủ rất ngon, liền cười khổ, nhưng tớ thấy trong ánh mắt của anh đều là dịu dàng, (chắc lo tớ mai dọn dẹp mệt đây) dọn dẹp bàn làm việc lại một tí rồi mới tắt đèn, hôn tớ thật kêu, ôm tớ vào lòng ngủ ngon lành. Tim tớ đập thình thịch, trên môi không biết từ khi nào đã nở nụ cười. 

Anh ấy và tớ thuộc kiểu người không thích nói những lời đường mật, chỉ muốn hành động thôi. Anh ấy chẳng bao giờ nói với tớ những câu ngọt ngào trên mạng xã hội, hoặc anh rất ít nói ở ngoài đời. Shinichi chỉ hành động thôi. Shinichi là người nắm tay tớ khi tớ bối rối, ôm lấy tớ khi tớ mệt mỏi, sẵn sàng bỏ dở công việc bay về với tớ khi tớ bệnh... Tớ cảm nhận mỗi việc anh làm cho mình đều chất chứa tình yêu của anh.

Chúng tớ chẳng thích gọi nhau là "bà xã" hay "ông xã", chúng tớ chỉ gọi đối phương bằng tên. Mỗi khi anh ấy gọi "Ran", tiếng gọi ấy cho tớ sự an tâm vô bờ. Chỉ cần nghe câu nói ấy, trong người tớ lại hừng hực khí thế, sẵn sàng đối đầu với khó khăn cuộc sống. Mỗi khi tớ áp lực hay mệt mỏi, anh sẽ ôm tớ vào lòng, rồi dẫn tớ đi ăn ngon. Mỗi khi Shinichi buồn phiền về vụ án, tớ sẽ ôm anh ấy, vỗ về anh ấy chìm vào giấc ngủ. 

Chúng tớ đã trải qua như vậy đấy, chẳng hào nhoáng hay hô hào. Chúng tớ chỉ muốn bình yên bên nhau cả đời, cùng trải qua những vui buồn, những khó khăn hay thành công, những sóng gió hay cầu vồng.

Bây giờ chúng tớ đã kết hôn được hai năm rồi. Tớ và Shinichi rất hạnh phúc, nhưng mà Shinichi của tớ chẳng còn là mỹ nam vạn người mê nữa, tớ cũng chẳng còn là thiếu nữ được bao chàng theo đuổi... Vì tớ ăn đồ anh nấu nhiều quá mà bây giờ cả hai lên cân vù vù đây, chắc thời gian tới phải rủ anh ấy đi tập gym thôi hahaha.

À quên, chúng tớ có con rồi đấy, là một bé trai, trộm vía tuấn tú giống ba, xinh xẻo đáng yêu giống mẹ, suốt ngày cứ chí chóe cái miệng nhỏ với ba hoài thôi. Tớ cảm thấy rất hạnh phúc.

Bây giờ cũng đã trễ, tớ nhấc bút nhé. Shinichi đang đứng cạnh tớ đây này, tay cầm ly sữa nóng giục tớ mau uống kẻo nguội, còn hỏi tớ đang viết về cái gì vậy. Hôm nay là sinh nhật anh ấy, đương nhiên là viết về chuyện chúng tớ và viết về anh ấy rồi, tớ ôm Shinichi thật chặt.

"Chúc mừng sinh nhật, Shinichi của em!"

13:31/04/05/2021.
Mori Ran.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Lưu bút gửi mùa hạ

  ngày 21 tháng 6 năm 2024 Còn chưa đầy một tuần nữa là thi trung học phổ thông quốc gia, các cậu miệt mài ôn luyện đến mức bỏ bê sức khỏe của chính mình, chỉ có tớ cứ như kẻ lạc loài cứ mải miết bộ hành về quá khứ, chỉ để ôm lấy những kỉ niệm như bọt biển đang dần biến tan ngay trong lòng bàn tay, ngay trước mắt tớ, dù tớ đã cố gắng nắm chặt nó lại lâu thật lâu.  Căn phòng tớ đang nằm có cửa sổ hướng thẳng ra bầu trời, bất chợt tớ nhìn thấy bầu trời sao trong và xanh quá, rộng lớn vô cùng đến mức có thể chứa đựng đủ đầy mười hai năm làm học sinh. Và tớ thầm cảm thán mùa hạ sao đẹp thế, nhưng tại sao mùa hạ lại lấy đi tư cách làm học sinh của chúng mình.  Một tháng vừa qua tớ sống với nỗi nhớ, nỗi nhớ về tuổi học trò đã qua, xen kẽ với niềm tin về một tương lai phía trước đang rộng mở. Nỗi nhớ cổ vũ tớ tiến lên để tỏa sáng rực rỡ hơn nữa, nhưng cũng chính nỗi nhớ cứ khiến bước chân tớ cứ mãi dừng lại mà chẳng dám bước đi. Tớ sợ tớ sẽ không có những mùa hạ rực rỡ như mùa h...

2023

1706 Trong khi tôi đang mải loay hoay với đống đồ không biết xử lý như thế nào, đột nhiên một bóng dáng vừa xa lạ vừa thân quen chạy xốc tới làm tôi trong một khắc chẳng hiểu chuyện gì đang diễn tiến. Chưa hết giật mình, thân thể đột nhiên mất thăng bằng mà bị đưa lên không trung, rồi "hạ cánh" ở bờ vai rắn chắc chẳng quen biết. Tôi bị anh quay hai vòng trên trời, rồi anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất, trong lớp áo khoác dày cộp để chống chọi lại thời tiết khắc nghiệt ở trời tây, cả khuôn mặt tôi chìm trong lớp áo len ấy, vẫn cảm thấy ấm áp vì có một bàn tay to lớn áp lên mặt, nâng niu đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng là thế, nhưng tôi lại rung động rất lâu. Mùi hương của anh là gì, tôi chẳng có cảm nhận rõ, vì khi ấy mọi giác quan của tôi bị đông cứng mất rồi. Những gì hiện ra trong tâm trí tôi lúc ấy, cứ hệt như một thước phim quay chậm, trong hàng vạn thân người ở chốn đông, đôi mắt anh cứ một mực nhìn tôi mà bước tới, dù cho cơ thể nhỏ bé của tôi như lọt thỏ...

[Xanh - 07]

Nguồn ảnh: Mộc Khi sự tiếc nuối không nói được bằng lời Tháng tư, gió và nắng phả vào má, thơm lên tóc, quấn quít bên tà áo trắng tinh, và quyện vào những giọt nước mắt của chúng mình - chỉ còn một tháng nữa sẽ bế giảng. Chúng mình trở thành "cựu học sinh". Chúng mình quẩn quanh với bài thi, bài đánh giá năng lực, với tốt nghiệp, với nguyện vọng được nâng niu và lựa chọn kĩ càng sau mười hai năm đèn sách. Nhưng chúng mình cũng tất bật trong những nỗi nhớ, những tưởng tượng vu vơ, rằng ngày này năm sau ta sẽ là ai và ta đang làm gì, ngày này năm sau, mười tám vĩnh viễn nằm lại ở sân trường, chỉ có sự hoài niệm giăng tràn trong nghĩ suy của những đứa trẻ vẫn chưa tin rằng mình đã lớn.  Bàn chân mình cố kiềm giữ lấy những hạt cát đang nằm ở dưới chân, nhưng chỉ cần một đợt sóng to là cuốn đi hết tất cả, để lại mình với đôi chân ướt, cảm nhận những hạt cát nhỏ bé trôi theo biển dù cho bàn chân mình đã co lại giữ chặt. Gió mơn man thổi làm rối mái tóc, sau một đợt sóng, dưới b...

[Xanh - 01]

Nguồn ảnh: im_heulwen Ngày đầu tiên Ngày đầu tiên - là vạch xuất phát cho tương lai, là cái thắt nơ đẹp đẽ gửi lại quá khứ đã đi xa tự bao giờ, là cái chìa khóa để mỗi người tự mở ra những món quà mà bản thân xứng đáng nhận được sau bao nhiêu nỗ lực. Giờ đây, một kẻ sắp phải đi xa lại lấy tư cách của một kẻ mới chập chững bước vào, thiệt khập khiễng biết bao.  "Ngày đầu tiên" mình nhận ra mình không còn "nhỏ tuổi" nữa, là lúc mình biết hạt cát thời gian đã dần đến giới hạn, chẳng bao lâu nữa nó sẽ chảy hết, thời gian vô tình sẽ đẩy chúng mình không thương tiếc - những kẻ chới với muốn ở lại một cú thật đau ra đời. Chỉ khi nhận ra mình chẳng còn thì giờ mà vô tư, chẳng còn một khắc nào để bản thân ngơi nghỉ, khi đó mình mới hối hận vì sao "lúc ấy", vì sao "khi đó" mình đã không sống hết mình hơn, không tự tin hơn, không dám hé mở hơn. Đó là cảm giác bất lực và vô phương, vì chẳng biết làm gì để mọi thứ trở lại như cũ, cứ thả mặc bọn chúng chảy trô...