(4)
Phải nói là Hạ xui xẻo thiệt luôn ấy, bởi vì nó chỉ mới hết bong gân thôi, thì hôm nay lại bị đau răng. Cả buổi sáng nó đã nó đã than vãn cho cả nhà nó nghe rồi. Ba mẹ và cả nhóc Hàn đều thấy nhảm nhí, nhưng mà vì nó đau nên đành phải nhịn. Ba dẫn nó đi khám, thứ bảy này sẽ đi nhổ răng.
Cả khu phố nhà nó, nó chỉ sợ mỗi nhà của bác sĩ Hùng thôi, mặc dù bác ấy rất dễ thương và vui tính. Nhưng khoảnh khắc ông ấy đưa kim gây tê vào trong miệng nó, hiền từ nói: "Không đau đâu con" đã ám ảnh nó từ nhỏ đến giờ.
Bình thường thì không có gì, nhưng mỗi lần răng đau là nó lại sợ, sợ mình lại phải tiêm thuốc tê nữa, mặc dù nó đã chăm chỉ đánh răng ngày hai lần.
Hôm nay là thứ bảy, chiều này nó đi học về và nó tới phòng khám của bác sĩ Hùng để nhổ răng như đã hẹn trước. "Bác sĩ Hùng" và "nhổ răng" - chỉ hai từ này thôi nhưng mỗi khi nghĩ tới nó lại không tự chủ mà sởn gai ốc.
Mấy bữa trước răng nó đau âm ỉ thì không nói, không hiểu sao bữa nay đi nhổ răng thì nó lại đau tợn hơn, chỉ lỡ hoạt động mạnh xíu cũng đau, chỉ cần làm gì mạnh chút xíu là răng nó đều đau hết á.
Lên lớp nó định sẽ ngủ một giấc thì lại hậu đậu gục mạnh quá, làm cái răng của nó đã đau lại càng đau dữ dội hơn.
- Ui da... - cái gục này làm nó đau thật sự luôn ấy. đau muốn chảy nước mắt.
Mà thật sự nó đã rơm rớm nước mắt rồi kìa, chả hiểu sao nó lại quay sang bên hắn, chớp chớp đôi mắt trong veo sớm đã đầy nước của mình tỏ vẻ đau đớn, hệt như đang làm nũng với hắn vậy.
Hắn thấy Hạ đau đến khóc thì lòng lo lắng, mày nhăn lại:
- Cậu bị sao đấy?
- Huhu... Tớ bị đau răng... Đau lắm luôn ấy.
Hạ than vãn xong thì ngủ tiếp, không quan tâm thiên hạ, ngủ cho đỡ đau, chỉ là nó không thấy khuôn mặt lo lắng lúc đó của Minh lớp trưởng đâu! Cả buổi học hôm đó, Hạ không học được một chữ nào cả, cái răng đau và việc nó nghĩ đến viễn cảnh chiều nay mình phải đi nhổ răng thì nó đã sầu đời lắm luôn rồi.
Bạn cùng bàn đau răng, hại hắn cũng đau lòng theo. Dáng vẻ nó nhăn mặt nhăn mày khi đau làm hắn cực kì khó chịu. Nó cũng đã kể cho hắn nghe rằng nó sợ nhổ răng như thế nào. Biểu cảm khi lo sợ của Hạ dễ thương lắm, làm cho hắn vừa đau lòng lại vừa mắc cười.
Người gì đâu đến đau răng cũng dễ thương thì ai chịu nổi cơ chứ?
Thế là đi tong một ngày học không vào đầu một chữ nào, nó cứ than đau răng suốt thôi. Hắn ra về vẫn đi chung với nó như mọi ngày, nhưng do hôm nay cái răng Hạ đau, còn nghe Hạ nói hôm nay nó đi nhổ răng, nên hắn quyết định đi theo cùng. Nhưng hắn lại ngại mới ghê chứ, trong lòng nghĩ một đằng ngoài miệng nói một nẻo:
- Tớ sẽ thương tình đi theo cậu tới phòng khám vậy, để xem lúc đó cậu sẽ đau đớn như thế nào. - Còn cười đểu một cái nữa chứ.
Hạ nghe hắn nói thế thì nhoẻn miệng cười khanh khách, sau lại lo lắng. Nó quyết định "cờ rớt" Minh, nhưng để hắn đi cùng với nó đến phòng khám thì bao nhiêu sự sợ hãi và xấu hổ của nó sẽ bị phơi bày ra trước mặt hắn cho mà xem.
Nhưng nó đọc sách thấy người ta viết, được crush đồng hành cùng mình vào những lúc mình sợ hãi thì đó cũng là một trải nghiệm "ô tô kê" lắm rồi, được bao nhiêu người may mắn ở riêng với crush cơ chứ?
Thế là nó quyết định bỏ nỗi xấu hổ qua một bên, nói với hắn là chờ nó một chút, để nó vào nhà gọi ba đi cùng với nó.
Thế nhưng nhà trống không, chẳng có một ai cả. Nó đến chỗ tủ lạnh thì thấy ba có để lại note, nội dung đại khái là ba mẹ nó được chú Kiệt cô Khuê rủ đi ăn nhà hàng, thế là cả hai lập tức bế nhóc Hàn đi luôn. Bảo là "Có bạn Minh ấy, nói bạn Minh đi với con cũng được!".
Eo ôi, Hạ tức xị mặt, ba người mà nó yêu thương nhất lại bỏ nó đi ăn "sơn hào hải vị" trong khi nó đang phải đối mặt với cái kim tiêm của bác sĩ Tánh. Còn cái giọng điệu kìa, nói Minh đi với nó luôn.
Nghĩ đến đây nó vừa giận vừa ngại, có phụ huynh nào mà tâm lý như hai người này không? Tạo cơ hội phết...
Năm phút sau, Hạ ra ngoài với bộ đồ ở nhà và cái note đưa cho Minh xem. Lúc nãy hắn mới cười thầm trong lòng, hóa ra cô chú cũng để cho hắn với Hạ có cơ hội ở riêng à? Mặc dù cơ hội này hơi bị... vấn đề chút, nhưng không sao, có là được!
Sau một hồi tranh qua cãi lại, Hạ đành phải xuống nước để Minh chở. Không phải là "xuống nước" đâu, mà là muốn lắm chứ, nhưng là con gái mà, con gái phải "có giá" chứ. Miệng nó thì nói đi hai xe, để người ta nhìn vào còn thấy nó còn giữ chút liêm sỉ, nhưng thật sự trong lòng nó mừng muốn nở hoa luôn này! Mặc dù là phải đi nhổ răng, nhưng đây là lần đầu tiên nó phởn như vậy đó nha!
Đến phòng khám thì thấy còn hai ba người ngồi chờ nữa nên là phải chờ. Trong lúc chờ đợi, nó đã đọc 7749 câu cầu nguyện thần linh, cầu Chúa, cầu Phật,... Cầu... Linh ta linh tinh để nhổ răng khỏi đau.
[...]
Cuối cùng thì cũng đến lượt nó, đối mặt với cánh cửa trắng của phòng khám kia, nó sợ. Lúc nãy nó tươi cười với hắn bao nhiêu thì bây giờ lo lắng sợ hãi bấy nhiêu.
Nó vội nép mình sau lưng hắn, vẻ mặt tỏ ý muốn không đi. Nhưng mà biết làm sao được, bây giờ nó phải bắt buộc đi nhổ răng mà. Minh nắm lấy tay nó, đẩy nhẹ nó tới cửa rồi nhẹ nhàng nói:
- Đi đi, mạnh mẽ lên, tớ đợi cậu.
Hạ nghe hắn nói vậy thì nỗi sợ trong lòng cũng đã vơi bớt, nó hít sâu một hơi... Cố lên Dương Thanh Hạ, có crush đi cùng, có gì mà mày phải sợ chứ!
[...]
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng thì cửa phòng khám cũng mở, bác sĩ Hùng dẫn Hạ ra ngoài. Đến chỗ hắn thì thấy nó đáng thương cực kỳ, miệng thì ngậm một ít bông gòn, mắt tròn đen láy đỏ hoe.
Hắn thở dài, tội nghiệp nó, khóc đến đỏ mắt. Hắn xoa đầu nó, mặt cười cười tỏ ý nó đã làm rất tốt rồi chào bác Tánh ra về.
Hai đứa quyết định sẽ dắt xe đi bộ, bởi hắn sợ chở nó sẽ bị xóc, nó sẽ bị đau. Đi hết nửa quãng đường rồi mà Hạ vẫn chưa nói gì hết, cứ thút thít mãi làm hắn bồn chồn không thôi. Bây giờ nó như con thỏ con đáng thương vô cùng, khiến người ta nhìn vào vừa có chút tội nghiệp vừa có chút khả ái.
- Còn đau lắm hả?
Hạ không nói gì, chỉ gật gật cái đầu nhỏ.
- Thế này còn đau không?
Nó cảm giác tay mình có gì đó ấm ấm, cúi xuống nhìn xem thì thấy Minh đang nắm tay mình, dịu dàng mà tình cảm.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Nó đỏ mặt, tim đập thình thịch. Nó lại thích hắn nhiều thêm một chút nữa rồi!
Hạ nhìn hắn mỉm cười, gật đầu. Minh nắm tay nó làm nó cảm thấy ấm áp. Cái đau vì nhổ rằng lúc nãy đã không còn, bây giờ trong lòng nó chỉ còn lại vui vẻ thôi, nó không tự chủ mà cứ khúc khích cười.
Minh lớp trưởng, tớ lại thích cậu thêm rồi đó!
Nhận xét
Đăng nhận xét