Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2023

[Xanh - 04]

Nguồn ảnh: ký ức Trại - Thiên thanh Thiên thanh - xanh cả khoảng trời hạ, xanh cả trong lòng, xanh bóng dạng phản chiếu của những người đã từng là một phần trong hai ngày đầy nắng và gió ấy. Nếu hỏi vì sao không phải là màu khác, mà nhất định cứ phải là thiên thanh, thì bởi vì đó là thanh xuân, là tuổi trẻ, là những gì đã mặc định sẵn để chúng mình có mặt ở đó và vui với tất cả những gì mình có. Đêm trước ngày diễn ra trại, mình tiếc, không phải vì đêm đó mưa, mà vì mọi thứ chuẩn bị đi đến hồi kết thúc. Thì ra cái khiến chúng mình hoài niệm, lại là cả một quá trình đi cùng nhau. Trại mất cả tháng làm mới xong, mất nhiều ngày để chuyển đến lại sau hai ngày mà đã đi chỗ khác. Trang phục tái chế làm cả tuần lo lên lo xuống, trình diễn năm phút là xong. Flashmob tập gần cả tháng trầy lên trật xuống, hết mình vài phút là xong. Văn nghệ tập hoài tập mãi, múa năm phút đã phải chào khán giả. Hành trình trò chơi lớn kéo dài bảy tiếng ròng rã, cũng chỉ đổi lại mươi phút chúng mình được chào đón ...

[Xanh - 03]

Nguồn ảnh: Carrotthie Khoảng cách - Khoảnh khắc Mỗi đứa học sinh luôn có một khoảng cách xa lạ khi vừa mới đặt chân vào cấp 3 - khoảng chênh vênh của tuổi trẻ, nhưng cũng là cơ hội để nó thể hiện hết những kinh nghiệm quý báu được tìm kiếm và ấp ủ suốt bốn năm cấp hai còn khờ dại, nhưng cũng là lúc khoảng cách được mở rộng ra cực độ, hoặc gần nhất, hoặc xa nhất. Khoảng cách học hành, điểm số, kiểm tra - những con số vô hình, những nhận xét có tâm hoặc không, những lần kiểm tra không đột xuất hoặc có nhắc nhở từ trước vô hình chung vẫn là một thứ áp lực quen thuộc, nhưng luôn mang nỗi sợ hãi mới mẻ với tuổi học trò. Có đứa gánh trên vai kì vọng của cha mẹ, nhưng cũng có những đứa tự tạo ra kì vọng và khắc khổ gánh nó trên đôi vai gầy guộc của chính mình một cách tự nguyện, hoặc không tự nguyện. Bởi vì cấp ba, mang quá nhiều kì vọng của những người chưa một lần mình nhìn rõ thân danh, mà quá ít mong muốn thực sự của chủ thể. Tất nhiên, con nai nào cũng cần đường đi, và chú chim non nào c...

[Xanh - 02]

Nguồn ảnh: Carrotthie Ngày thứ hai Thứ hai là ngày đầu tuần, thứ hai là ngày chào cờ. Mình luôn thức dậy với đôi mắt mệt mỏi, là "di chứng" cho những buổi ăn chơi quên lối về vào cuối tuần. Báo thức kêu lên chỉ muốn dứt khoát tắt đi mà ngủ tiếp, ngay giây phút tắt báo thức, dường như cảm thấy bản thân mình có thể vì một giấc ngủ mà bất chấp cúp luôn tiết một. Ngủ đã, có gì tính sau. Nhưng đặt lưng nằm xuống nhắm mắt được một phút, hai phút, ba phút, trong đầu cứ không ngừng nhẩm đếm thời gian trôi qua được bao lâu rồi, đã điểm 5h50 chưa mà mãi chưa thấy âm thanh ám ảnh ấy vang lên một lần nữa? Và rồi, cảm giác day dứt giữa việc có nên tiếp tục chăn ấm nệm êm trên chiếc giường quen thuộc hay là bật dậy thay đồ bon bon trên con xe xuống trường thật sự là một cuộc chiến tinh thần gay cấn. Sau cùng, mình vẫn chọn ra khỏi giường, vệ sinh cá nhân, thay đồng phục và tới trường chào cờ.  Ánh nắng nhẹ nhàng mỗi đầu tuần luôn làm người ta xao xuyến, dù nó đời thường nhưng lại bình yên ...