Nguồn ảnh: Pinterest.com Cả nhà tôi ở với ông bà ngoại, là gia đình thuộc ba thế hệ. Ngôi nhà cấp bốn lọt thỏm giữa hai ngôi nhà cao ba tầng, được sơn màu xanh tươi mới nhưng lúc ấy cũng đã cũ, người ta hay nhớ tới nhà ngoại tôi với hình ảnh một cái tiệm tạp hóa nhỏ, tiệm tạp hóa nhà tôi bán nhiều thứ: nào mì tôm, nào bim bim, nào kẹo, nào bút... Tôi vẫn còn nhớ những buổi xin ngoại một cây kẹo, hay một gói bánh phồng tôm, như một lẽ thường tình, những lúc như vậy sẽ chạy ra hôn má ngoại một cái thật kêu, ngoại tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng trong ánh mắt lại toàn ý cười, sẽ mắng nhiếc tôi một chút, nhưng lần nào cũng như lần nào, vẫn cho tôi ăn kẹo bánh. Hay khi đã lớn, tôi vẫn thường bắt gặp những đứa trẻ tay cầm toàn tiền lẻ một ngàn hai ngàn đưa cho ông tôi, cái miệng nhỏ chúm chím liến thoắng nói: "Ông ơi cho cháu cái bánh này..." hay "Ông ơi bán cho cháu hai ngàn kẹo...", những lúc như thế, tôi lại thấy đâu đó bóng dáng mình t...
trtutrth