Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2022

Nó, và Quang Trung

  Nó, và Quang Trung Ba mươi năm không ngắn không dài, nhưng cũng đủ để đời người có thêm nhiều cột mốc, đủ để nhận ra những niềm yêu và giá trị trong cuộc sống. Nó đứng trước ngôi trường mà nó từng không muốn lớn; tấm biển “TRƯỜNG TRUNG HỌC CƠ SỞ QUANG TRUNG” giờ đây đã ngả màu, nó đang đứng trước nơi chất chứa những kỉ niệm rất đẹp. Nhưng nó lại sợ, cảnh còn nhưng người đã đi mất. Chỉ còn nó đứng một mình nơi cổng trường quen thuộc. Thầy cô không còn là những người cũ, mà là thế hệ mới, học sinh cũng không phải là những đứa trẻ hàng xóm nó hay thấy, mà là những đứa trẻ lạ hoắc lạ huơ; trường cũng không còn màu vàng của kí ức, trường giờ đây đã khang trang hơn, hiện đại hơn, đẹp hơn,... duy chỉ có nó mang tâm hồn cũ cũng đã ngả màu đến thăm trường. Nó đã khác xưa nhiều, không còn vô lo vô nghĩ, cũng không hồn nhiên và vô tư như lúc trước. Thời gian khiến người ta ngộ ra được nhiều điều, mà mãi sau này nó mới biết, khi rời khỏi trường nó sẽ không còn được thầy cô che chở và yêu...